“Không gặp nữa thì tốt hơn”, Tôn Hàn cũng vội nói.
Chắc Trương Tiến mà đến tìm anh thì kiểu gì cũng vì có chuyện.
Tôn Hàn nói vậy khiến Bạch Cần phì cười.
“Đi thôi, chúng ta về!”, Tôn Hàn đút tay vào túi rồi nói.
“Ừm!”
Đèn đuốc trên đường sáng choang, vầng trăng lưỡi liềm toả sáng.
Bạch Cần hào hứng hỏi: “Tôi rất tò mò anh không muốn thăng tiến hay không thiều tiền? Nếu anh đến phòng tiêu thụ làm việc thì chắc chắn Trương Tiến sẽ quan tâm đến anh, lương kiều gì cũng tăng gấp mấy lần bây giờ, thậm chí cả chục lần ấy chứ, thế mà anh lại từ chối!”
“Chắc tại tôi không muốn thăng tiến”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp một câu rồi tiếp tục cất bước.
Nhưng Bạch Cần không tin, cô ấy chẹp miệng một cái rồi phỏng đoán: “Tôn Hàn, trước kia anh là quản lý cấp cao của một công ty lớn nào đó đúng không! Lần này, anh đến Thượng Kinh để trải nghiệm cuộc sống và tìm nơi dừng chân chứ gì?”
Chắc là khả năng này.
Chứ nếu là một người bình thường thì không thể hiểu rõ về quyền hạn và cơ cấu của một công ty có quy mô lớn như vậy được.
Dù có là thiên tài thì cũng không thể biết rõ khi chưa từng tiếp xúc.
Trừ khi, Tôn Hàn vốn đã có kinh nghiệm ở một chức vụ cao trong một công ty lớn nào đó.
Tôn Hàn ngập ngừng rồi nói: “Thế mà cô cũng đoán ra được, giỏi đấy! Thế thì tôi không giấu cô nữa, tôi từng là…”
“Là gì?”
“Là thương nhân tài chính chủ chốt trên thị trường chứng khoán quốc tế!”
Bạch Cần: “…”
“Phì!”
Bạch Cẩn ngẩn ra một lúc rồi bật cười ha hả: “Anh thật là… Coi như anh giỏi, không muốn nói thì thôi, kiếm cớ thế thì ai tin chứ? Được rồi, anh không muốn nói thì tôi cũng không cố hỏi nữa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!