Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Hàn với vẻ nghi hoặc.
“Ngày xưa, tôi hứa với ông Phó sẽ tiếp quản Thiên Cửu Môn không phải vì tôi muốn thừa kế môn phái này. Trước kia, tôi nói mình không muốn làm công tử của Thiên Cửu Môn chắc mọi người không tin nên tôi không nói nữa. Nhưng bây giờ, Giang Lệ đã rút lui, còn tôi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ với Thiên Cửu Môn rồi”.
Bấy giờ, mọi người đã đoán được ý của Tôn Hàn.
Họ thấy vừa khó tin vừa tiếc nuối.
Nhưng tất cả đều đã thấy vẻ kiên quyết của anh.
“Từ nay trở đi, tôi sẽ không còn liên quan đến Thiên Cửu Môn nữa, người tôi chọn thay thế mình là…”
Tôn Hàn liếc nhìn tất cả mọi người rồi dừng lại ở chỗ của Thẩm Vấn.
Thẩm Vấn!
Công tử quyết định chọn anh ta ư?
Sau khi quan sát thấy biểu cảm của tất cả mọi người, Tôn Hàn cười nói: “Xem ra mọi người đều đoán ra rồi đúng không! Nếu vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa, từ nay, thủ lĩnh mới của Thiên Cửu Môn sẽ là Thẩm Vấn. Mọi người chào thủ lĩnh mới đi!”
Nhóm Hàn Hướng Đông đối mắt nhìn nhau một lúc rồi đồng thanh: “Chào anh Thẩm!”
“Chào anh Thẩm!”
Thẩm Vấn đứng im tại chỗ, cụp mắt xuống hồi lâu mới chấp nhận được sự thật này, sau đó bình tĩnh nói: “Đều là anh em một nhà cả, đừng khách sáo!”
“Cảm ơn anh Thẩm!”
Lại một tràng đồng thanh nữa.
Trước kia, những người ở đây có địa vị ngang với Thẩm Vấn nên mọi người đều không quá khách sáo với nhau, nhưng bây giờ Thẩm Vấn đã là công tử mới của Thiên Cửu Môn rồi, vì thế có những quy tắc họ bắt buộc phải tuân thủ.
Quy trình chuyển giao quyền hành này quá sơ sài, chẳng có nghi lễ chính thức gì cả, Tôn Hàn vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, chẳng có chút sức lực nào.
Anh trầm mặc một lát rồi nói: “Những cái khác không cần nói nhiều nữa, sau này Thiên Cửu Môn ra sao phải trông cậy vào các vị, thôi mọi người đi làm việc của mình đi. Anh Thẩm và Lệ Lận ở lại, cả hai người đang quỳ kia nữa”.
“Vâng!”
Nhóm Hàn Hướng Đông và Tề Thiên Tại lần lượt đáp lời rồi rời đi.
Tôn Hàn liếc nhìn bố con Kim Thất Lạc rồi lại nhìn sang Thẩm Vấn: “Lý do tôi chần chừ mãi không xử lý bố con họ là chờ anh lên thay rồi tự mình quyết định sau. Nếu tôi quyết rời khỏi Thiên Cửu Môn rồi thì không nên can dự vào bất kỳ chuyện gì nữa”.
“Muốn xử lý hai bố con họ ra sao thì tuỳ anh nhé”.