“Hôm nay là ngày tế cổ thần một năm một lần của phái Vu Cổ chúng ta, cầu cổ thần phù hộ phái Vu Cổ chúng ta vĩnh viền muôn đời”.
“Cổ thần bảo vệ, phái Vu Cổ vĩnh viễn muôn đời”.
Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt nói câu này, âm thanh vang vọng trong sơn cốc.
Một lát sau, lão già gầy nhom giơ tay, lúc này đám người mới dừng lại, sau đó ông ta nói.
“Hôm nay lại là ngày tốt phái Vu Cổ chúng ta kết liên minh với tông sư Diêu Cương – người được kính trọng trong giới võ đạo ở Miêu Cương, cảm ơn tông sư Diêu đã mang vật tế đến cho chúng tôi”.
“Cảm ơn tông sư Diêu”.
Trong sân lại vang lên tiếng hoan
“Cũng ra gì và này nọ đấy chứ”, đám người cậu Vương ớ bên cạnh nhìn vô cùng nồng nhiệt nói.
Chân mày Lục Hi đã nhíu ngày càng chặt.
Lúc này, lão già gầy nhom vung tay lên nói: “Mọi người đi cùng tôi”.
Nói xong, ông ta xoay người đi về phía sau nhà sàn, mọi người theo sát sau đó.
Lúc này, người gầy như cây trúc vừa dẫn đám người qua lại xuất hiện trước mắt, hắn ta nói với mọi người: “Chương trình chính thức bắt đầu, các cô cậu đi theo tôi”.
“Được, có chút hay ho đấy, Triệu Binh, trông chừng thằng khốn kia, đừng để cho hắn chạy đấy”, cậu Vương nói.
Lục Hi lắc đầu, anh đứng dậy đi theo mọi người ra phía sau.
“Thằng nhãi mày cũng thức thời đấy, biết không chạy nổi à”, cậu Vương nhìn theo hung hãn nói.
Lục Hi nghe mà không ngừng lắc
đầu.
Một lát sau, đoàn người đã đến phía sau nhà sàn.
Phía sau có một đầm nước chu vi khoảng mười trượng, nhiều đống lửa rọi xuống tỏa ra ánh sáng xanh sâu không thấy đáy.
Bên cạnh đầm nước đã có mấy chục người phái Vu Cổ đang đứng đó, còn có bảy tám chàng trai cô gái mười tám mười chín tuổi bị trói chặt, họ quỳ xuống bên hồ, mặt đầy kinh hoàng.
Đám người cậu Vương liếc nhìn.
“Mẹ kiếp, chương trình này thật sự quá kích thích, họ muốn làm cái gì thế?”
Đột nhiên vào lúc này, người gầy như cây trúc vung tay lên nói: “Dẫn họ đi”.
Lập tức có mấy người phái Vu Cổ đi qua túm cánh tay mấy người, kéo xuống đầm nước.
“OMG, mấy người nhẹ chút thôi, mời người ta tham gia chương trình thì khách khí một chút được không?”
Đám người cậu Vương vừa đi về phía đầm nước, vừa mắng.
Lúc này Triệu Binh đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Khi lão già gầy nhom kia nói đến Diêu Cương, gã cũng đã biết chuyện không đơn giản rồi.
Gã biết Diêu Cương là một trong hai tông sư lớn của Miêu Cương.