Hành động này của ông ta đã khiến rất nhiều thành viên của Thiên Cửu Môn tỏ vẻ khó chịu.
“Mẹ kiếp, đúng là cái loại ăn cây táo rào cây sung, thế mà vẫn dám vác cái mặt tới!”
“Công tử phải làm thịt hai bố con nhà nó đi”.
“…”
Các tiếng mắng chửi lập tức vang lên, toàn những lời lẽ khó nghe không.
Nếu không vì giữ trật tự, chắc đã có người chạy tới túm hai bố con phản bội nhà ấy ném ra ngoài rồi.
Chuẩn bị thi đấu.
Giang Lệ dẫn theo Thanh Hổ và Chu Giang.
Còn Tôn Hàn dẫn Trần Cửu và Diêm Hùng.
Hai bên bước vào sàn đấu một lúc như có thần giao cách cảm.
Họ đi đến giữa chỗ ngồi của phe mình thì dừng bước.
“Lần này, tôi có thể trả thù rồi”, Giang Lệ cười nói.
Tôn Hàn không hề tỏ ra yếu thế, lập tức đáp: “Người nói câu này phải là tôi mới đúng, những ngày ông đến đây đã khuấy đảo phong ba bão táp cho Tây Nam”.
Giang Lệ nói: “Ha ha, Tôn Hàn này, cậu cũng không đơn giản đâu! Mười năm qua, cậu là người đầu tiên khiến tôi bị hố một vố đau đớn như thế đấy”.
Tôn Hàn đáp: “Thế thì đúng là vinh hạnh! Ông Giang có nghĩ tôi sẽ là người đánh đuổi ông ra khỏi Tây Nam được không?”
“Chuyện này thì phải chờ mới biết được!”
“Được, vậy thì cùng chờ thôi”.
Sau vài câu đấu trí, Tôn Hàn và Giang Lệ đã tách nhau ra, ai về chỗ người nấy.
Tôn Hàn vừa ngồi xuống thì Vương Bách Vạn đã chạy tới rồi nói nhỏ: “Công tử, có cần sắp xếp người…”
Tôn Hàn liếc nhìn gã một cái rồi đáp: “Cứ đánh một trận quang minh chính đại thôi!”
Ý của anh là không cần dùng thủ đoạn gì cả.
Vì có dùng cũng vô dụng, đối thủ của họ là Giang Lệ, chứ không phải kiểu dễ xử lý như Lý Hắc Tử.
“Vâng”, Vương Bách Vạn cũng không nhiều lời nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!