Nhà tù số 1 – phương Nam
Tôn Hàn mặc một chiếc áo jacket cũ đứng ngoài cánh cống sắt, anh chán nản nhìn lên bầu trời, khẽ híp mắt.
Lời nói ngày xưa của vợ lại văng vẳng bên tai.
“Tôi chí có một đứa em trai thôi, nó còn chưa hiếu chuyện. Nếu anh khai nó ra khiến nó ngồi tù thì cả đời này của nó coi như xong!”
“Tôn Hàn, chuyện đã đến nước này rồi thì anh hãy gánh hết tội đi”.
“Khi nào anh ngồi tù mấy năm ra rồi chúng ta lại chung sống!”
Sáu năm trước, trong một bữa tiệc xã giao, em vợ anh hạ thuốc một cô gái, đưa vào phòng rồi định xâm phạm.
Nhưng khi đưa vào phòng xé rách quần áo mới phát hiện thân phận cô gái đó không đơn giản, là con gái một gia tộc lớn ở thành phố Giang Châu, cậu ta sợ tới mức nhũn cả chân, không còn tâm trí làm gì.
Nếu như cậu ta xâm phạm cô gái đó thì chắc chẳn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cô gái bị bỏ thuốc đã không còn tính táo, toàn thân nóng rực, hiến nhiên là thuốc đã phát huy toàn bộ tác dụng. Nếu như không làm chuyện đó thì e là thần kinh sẽ bị tốn hại.
Trong tình thế không còn con đường nào khác, cậu em vợ lại bỏ thuốc Tôn Hàn đang không rõ sự tình, khiến anh xảy ra quan hệ với cô gái đó, khiến Tôn Hàn trở thành con dê thế tội trong chuyện này!
Vợ anh sau khi biết chuyện không chỉ không giúp chồng rửa sạch tội danh mà còn uy hiếp anh bằng đứa con trong bụng, yêu cầu người anh vợ là Tõn Hàn phải thừa nhận hết mọi tội lỗi.
Nếu như không đồng ý thì vợ anh sẽ bỏ đứa con trong bụng.
Vì đứa bé, Tôn Hàn đã đồng ý nhận tội.
Cuối cùng, anh một mình chịu đựng tất cả tội danh, bị phán sáu năm rưỡi tù vì tội cưỡng hiếp.
Còn cậu em vợ thì lại ăn chơi bên ngoài.
Hôm nay là ngày ra tù của anh.
Nhưng anh không thế ngờ được, anh vì cậu em vợ mà thanh danh bị hủy hoại phải ngồi tù, thế nhưng ngày anh ra tù vợ anh là Lâm Mỹ Quyên lại không ra đón anh!
Có lẽ là do…công việc ở cỏng ti quá bận nên quên mất.
Nghĩ như vậy, Tôn Hàn một mình khoác ba lô đi ra đường quốc lộ. Lúc này, một chiếc taxi dừng phía đối diện, một thanh niên ăn mặc giản dị nhanh chóng xuống xe chạy tới.
“Anh ơi!”
Nghe thấy giọng nói này, Tôn Hàn sững ra một lúc mới nhận ra người đến đón anh là ai, là người anh em tốt của anh trước khi vào tù – Lục Hạo.
Nhưng mà, Lục Hạo lại mặc bộ đồ giá rẻ hàng vía hè khiến anh không thế tin nối.
Trước khi anh vào tù, Lục Hạo được anh quan tâm nên vào công ti anh làm việc, lúc đó cậu ta đã lái chiếc Audi A6.
Nhưng sao giờ lại sa sút như vậy?
“Lục Hạo, cậu…”
Sự vui mừng khi anh em lâu ngày gặp lại trên mặt Lục Hạo dần tan biến, sắc mặt cậu ta trở nên khó coi, cuối cùng quỳ rạp xuống đất khóc lóc đau đớn.
“Anh ơi, em có lỗi với anh! Em không thế bảo vệ được công ti của anh, thậm chí còn khỏng bảo vệ được Đồng Đồng. Anh ơi, em khốn kiếp, em là đồ vô dụng…”
Cậu ta vừa khóc lóc vừa liên tục tát vào mặt mình.
“Đừng đánh nữa, Đồng Đồng xảy ra chuyện gì vậy?”