Cộc... cộc...
Cửa phòng được đẩy ra, thím Trương nhẹ nhàng bước vào, trên tay còn cầm theo giỏ rau củ vừa mua dưới siêu thị về. Sơ Sênh vội vàng lau nước mắt, ngó nghiêng tìm hai con.
- Thím Trương, mấy đứa nhóc đâu cả rồi?
Nghe cô hỏi, thím Trương lập tức kể lại toàn bộ sự việc xảy ra khi nãy, còn không quên nói chen thêm:
- Người đàn ông đó giống hệt Quả Đào và Quả Mận. Anh ta còn có ảnh chụp cùng tiểu thư từ nhỏ tới lớn!
Vừa nghe thím Trương trình bày, Sơ Sênh đã hiểu ra, người đàn ông đem hai đứa nhóc đi chính là Ngạn Bách Ngôn. Cô có chút sững sờ, ngồi phịch xuống dưới salon, rơi vào tình huống ngơ ngẩn. Sơ Sênh không muốn Ngạn Bách Ngôn biết thân phận của hai đứa nhóc quá sớm. Bởi vì lúc này, cô tạm thời chưa chấp nhận được anh ngay. Sơ Sênh vô cùng khó xử, trầm ngâm một lúc.
Đến khi thím Trương ngó ra từ trong bếp, dặn dò thêm cô, Sơ Sênh mới giật mình nhìn lên:
- Hai ông bà tướng có vẻ rất thích anh ta, tiểu thư à!
Sơ Sênh không nói gì nữa, đứng dậy mặc quần áo, cầm túi xách xuống lầu. Cô vừa đi vừa tìm số điện thoại của Ngạn Bách Ngôn để gọi. Nếu ông trời đã muốn để cha con họ gặp lại nhau, vậy thì Sơ Sênh sẽ không giấu giếm bí mật này nữa.
Ting... ting...
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra. Người dân trong khu chung cư đi lại vô cùng đông đúc, y như trẩy hội. Thời tiết sau cơn mưa cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Chí ít, cái nóng oi bức thường ngày đã dịu lại hơn. Sơ Sênh đội chiếc mũ phớt trắng, mặc bộ đồ thể thao khỏe khoắn, tiến nhanh xuống hầm đỗ xe.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa tới nơi, cơ thể lập tức chết lặng. Chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ rượu của cô đã bị kẻ xấu rạch ngang, dọc, chằng chịt khắp nơi. Từ đầu xe cho tới phần đuôi, không nơi nào là không bị bong tróc, cạo sơn một cách tàn bạo.
Sơ Sênh tức đến tím mặt. Kẻ nào xấu xa lại dám làm ra trò đùa quái ác như thế này. Bãi đỗ xe vắng hoe, không có lấy một bóng người, mà bác bảo vệ già cũng đã đi vắng, căn phòng nhỏ trống trơ. Điện thoại kết nối tới Ngạn Bách Ngôn cũng vừa lúc có tín hiệu. Đầu dây bên kia, giọng nói trầm khàn của anh nhanh chóng vang lên:
- Hai đứa đang chơi rất vui vẻ. Sơ Sênh, đừng mắng anh!
Sơ Sênh chạm tay lên vết xước trên xe, âm thanh có chút hoảng loạn:
- Bách Ngôn, em sẽ đến muộn một chút. Có kẻ nào đó đã cào xe của em!
- Cái gì? Kẻ nào to gan dám làm hỏng xe vợ anh!
Ngạn Bách Ngôn như đang muốn hét lên ở trong điện thoại. Sơ Sênh vội vàng đưa điện thoại ra xa, nhăn mặt đáp:
- Em đến phòng bảo vệ trích xuất camera, sẽ thông báo lại với anh sau!
Tút... tút...
Ngạn Bách Ngôn nhìn trân trân lên màn hình điện thoại. Vụ việc đám người Tiền Tịnh, chẳng phải anh đã cho A Hào cùng Quý Thần giải quyết xong xuôi rồi hay sao? Vậy mà vẫn có kẻ to gan, dám giở trò trêu ngươi người phụ nữ của anh?
Quả Đào và Quả Mận đang ngồi ăn kem, hai mắt híp lại vì sung sướng, liền bị Ngạn Bách Ngôn dụ dỗ:
- Cũng đã muộn rồi, chúng ta về nhà với mẹ Sênh nhé!
Quả Đào mặc dù còn muốn chơi tiếp, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi dùng kem, hai đứa trẻ cùng Ngạn Bách Ngôn lên xe trở về. Bàn tay anh nắm thật chặt vô lăng, nóng nảy tới nỗi gân xanh nổi đầy lên cánh tay rắn chắc. Kẻ nào ăn hiếp em, anh sẽ nhổ cỏ tận gốc!
Sơ Sênh sốt ruột đứng dưới hầm đỗ xe, chờ đợi bác bảo vệ già quay lại. Thế nhưng, đã hai mươi phút trôi qua, vẫn chỉ có mình cô đứng yên lặng ngoài cửa. Tâm trí hết sức sốt ruột, vừa lo lắng cho con, vừa không hiểu tại sao lại có người thù hằn cô đến mức này?
Trong lúc Sơ Sênh đang mải mê suy nghĩ, từ phía sau lưng cô, bất chợt có tiếng gọi lảnh lót:
- Minah, ca sĩ Sơ Sênh?!
Sơ Sênh quay đầu lại nhìn, lập tức bị đối phương tấn công, trực tiếp ném một quả trứng lên đầu. Trứng sống tanh tưởi vỡ tan, chảy từ trên đỉnh đầu cô xuống quần áo. Sơ Sênh chưa kịp hoàn hồn, lại một lần nữa bị ném trứng. Những quả trứng sống cùng thức ăn ôi thiu cứ như vậy ném thẳng lên người cô. Bộ dạng Sơ Sênh lúc này vô cùng nhơ nhuốc và bẩn thỉu, khắp người tràn ngập mùi thối.