Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Nàng Giúp Việc Vụng Về

— Được, để bác đưa con lên phòng Hoàng Khôi. Con theo bác nhé!

Tôi gật đầu dạ nhỏ rồi bước theo sau bóng lưng người đàn bà quyền quý ấy. Bước lên từng nấc thang, lòng tôi như thắt lại, tim có hơi run vì lo sợ. Không biết cậu ấy có dữ không? Rồi cậu ấy có chấp nhận mình không hay là đuổi thẳng cổ một kẻ xa lạ như mình. Mải lo nghĩ thế mà tôi cũng đã đến phòng cậu hai rồi. Đứng trước cửa, bà Tuyết chựng lại đoạn quay dặn dò tôi:

— Hoàng Khang tâm lí bất ổn, lúc nóng nảy, lúc hiền hoà. Nên con cũng không cần lo sợ gì hết. Lúc nào Hoàng Khôi nóng lên, con cứ lặng thinh và điều gì cần làm thì cứ làm, lát sau tự nó hết nóng lại xin lỗi ngay. Con nhớ nhé!

Tôi kính cẩn thưa:

— Dạ con xin nghe lời bà dặn.

Bà Tuyết khoát nhẹ tay:

— Ừm, mình vào trong thôi con.

Gõ nhẹ cửa ba cái, bà chủ khẽ khàng đẩy cửa ra. Mùi thơm từ căn phòng toát ra nhè nhẹ. Căn phòng tối om khiến tôi không định hình được mọi thứ bên trong. Bà Tuyết lần mò đi tới cái kệ tủ đầu giường đoạn bật công tắc đèn ngủ nhỏ lên. Gian phòng mới loé sáng. Lúc này đây tôi mới thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, thân hình cao to, hai chân phủ chăn, hai mắt cậu ta sáng rực như sao đang đăm đăm nhìn tôi không chớp. Hiểu ý, bà Tuyết nhẹ nhàng nói:

— Đây là bé Minh. Từ nay con có cô bé này bầu bạn với mình rồi, cần gì hỗ trợ thì con cứ nói với bé Minh nhé!

Tôi mỉm cười nói:

— Chào cậu chủ ạ!

Hoàng Khôi vẫn không nói gì, gương mặt cũng không hề biến đổi, đôi mắt cứ chăm chú nhìn tôi như người ngoài hành tinh vậy. Thấy vậy tôi khẽ đưa mắt nhìn bà Tuyết. Bà chủ hiểu ý nói:

— Thôi con nghỉ đi, bé Minh mới ở quê lên nên cũng cần đi nghỉ sớm. Con ngủ đi nhé!

Tôi cũng nhẹ gật đầu chào cậu hai rồi nối gót theo sau bà Tuyết. Ngỡ cậu sẽ hung dữ, quát tháo, hay ném gối đuổi tôi đi, nhưng không, cậu ấy cứ im lặng như tờ. Đôi mắt ấy buồn bã, xa xăm lắm, nó chứa đựng sự tuyệt vọng lẫn cô đơn trong đêm tối. Bất giác khiến tôi nao lòng và trào lên chút thương cảm. Một người đàn ông có sự nghiệp đang trên đà phát triển rực sáng phút chốc tai hoạ đến khiến cậu ấy phải nên nông nỗi này, không sốc mới lạ. Tội nghiệp thật! Tôi lững thững trở về phòng đã thấy cô Thảo ngồi ghế như đang chờ tôi. Thấy tôi, cô vội đứng dậy tiến tới hỏi ngay:

— Con gặp Hoàng Khôi rồi ư? Nó có gây khó dễ gì không?

— Không dì à, cậu ấy cũng không nói một câu, cứ im lặng.

Cô ấy thở dài:

— Phải rồi, đang yên đang lành khoẻ khoắn như vậy bỗng bị tai nạn khiến hai chân như tê liệt, ai mà không sốc chứ.

Nói xong quay sang thấy tôi vẫn đăm chiêu, ngỡ tôi lo lắng nên cô vỗ vai tôi vài cái như trấn an:

— Thôi tranh thủ tắm rửa rồi ngủ đi con, mai dậy sớm để bắt đầu công việc. Cô tắm rồi, mát mẻ dễ chịu ghê!

— Dạ.

Tôi tiến tới tủ lấy bộ quần áo ngắn ra rồi vào phòng tắm. Bật vòi sen lên, hàng ngàn tia nước mát phun vào người khiến tôi khoan khoái, giảm bớt phần nào áp lực, lo lắng trong lòng. Tắm xong bước ra thì cô Thảo đã ngủ từ lúc nào, tiếng ngáy phát ra nhè nhẹ khiến tôi mỉm cười. Cũng phải, ở quê chúng tôi làm nông vất vả nên dễ ăn dễ ngủ. Còn tôi, tắt đèn xong rồi lên giường nằm vật vờ mãi cũng không ngủ được. Có lẽ lạ chỗ lại thêm lúc chiều ngủ cũng đã giấc rồi, nên giờ hai mắt tôi cứ thao láo nhìn trần nhà dưới ánh đèn vàng hắt ra nhè nhẹ. Không biết giờ này mẹ đã ngủ chưa? Hay là canh cánh nỗi nhớ thương con rồi lại sùi sụt khóc trong đêm. Chỉ nghĩ đến đây thôi mà lòng tôi chua xót, lệ đã viền mi. Từ lúc tôi sinh ra và lớn đến ngần này, mẹ con tôi chưa từng rời lấy nhau một bước. Vậy mà giờ đây lại cách biệt trùng mây. Nhớ thương là thế nhưng tôi tự nhủ lòng phải mạnh mẽ, làm tốt công việc này để kiếm ít tiền làm vốn lận lưng, về quê mở quán tạp hoá nho nhỏ, để mà mẹ con tôi tha hồ bên nhau, cháo rau mà vui vẻ cả đời.

Nằm mãi tôi cũng ngủ quên luôn, cho đến khi trời sáng, từng tia nắng bắt đầu len lỏi qua khung cửa kính hắt vào căn phòng thì tiếng cô Thảo vang lên bên tai:

— Minh, Minh. Dậy đi con. Muộn rồi.

Tôi ngỡ vẫn đang ở nhà nên cứ lăn qua lăn lại, giọng ngái ngủ:

— Để con ngủ thêm chút nữa.

— Minh, con quên hôm nay là ngày đầu tiên con phải làm việc à? Dậy mau. Cả nhà dậy hết rồi kìa.

Nghe vậy tôi ngồi bật dậy như lò xo, mặt méo vì nhớ lại hiện tại. Vội quơ quào xếp gọn chăn gối miệng không quên trách cô ấy:

— Trời ơi, sao cô không gọi con? Vậy có chết con không trời ơi!

Thấy bộ dạng tôi, cô ấy cười khùng khục:

— Ban nãy chị Tuyết có nói cô để con nghỉ ngơi, thư giãn vài hôm rồi làm. À mà lát chị ấy đưa cô cháu ta đi siêu thị chơi đó. Giờ mau chuẩn bị xuống dưới ăn sáng xong rồi đi ngắm phố thôi.

Nghe vậy tôi mới thôi không tự trách cứ sự vô tâm của mình. Đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rửa mặt, chải tóc gọn gàng, thay bộ đồ bộ dài rồi tôi bước xuống tầng dưới. Mọi người tụ tập đông đủ quây quần bên bàn ăn. Tôi ái ngại đưa tay gãi gãi cố nói một câu xin lỗi ông bà chủ:

— Con xin lỗi, qua lạ nhà con khó ngủ quá mãi đến gần sáng mới ngủ được thì ngủ quên luôn ạ!

Ông Sang mỉm cười hiền từ cất giọng nói lên:

— Không sao, con mới đường xa đến đây cần nghỉ ngơi vài ngày đã, không có vội đâu.

Bà Tuyết khẽ gật đầu, giọng ôn nhu:

— Đúng đó con, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái vài hôm rồi tính sau. Trước mắt bác sẽ đưa dì Thảo con đi tham quan một số nơi cho biết. Lát đi luôn con nhé! Giờ mọi người dùng bữa sáng đi.

Tôi nhe răng cười vui sướng nhưng chưa kịp tắt nụ cười đã nghe ai đó xỏ xiên:

— Chỉ là heo thôi mà, nên ăn với ngủ thoả thích.

Tôi méo mặt định bật lại nhưng chợt nghĩ nơi đây có ông bà chủ và cô Thảo, mình cũng nên vuốt mặt nể mũi họ xíu vây là tôi im lặng. Tiếng ông Sang vang lên:

— Con nói gì đó? Lo ăn đi rồi lên công ty ba giao ít việc quan trọng.

Hoàng Đăng tiu ngỉu im re. Có vẻ ông ta hơi chờn ông chủ thì phải. Cũng phải thôi, trong một gia đình luôn phải có một người ôn nhu, một người nghiêm khắc để đảm nhận từng vai trò và vị trí khác nhau. Có cương có nhu thì mọi thứ mới dung hoà và phát triển được. Ví dụ câu ca dao người ta vẫn nói Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.

Quay sang tôi, ông Sang vỗ về:

— Minh con đừng để tâm nhé! Ngồi xuống ăn cùng mọi người nào.

— Dạ.

Dì Tư cũng bưng tới một tô bún bò thơm lừng đặt trước mặt tôi, giọng vui vẻ:

— Ăn đi con.

— Con cám ơn dì nha! Mời ông bà cô Thảo cậu úttttt ăn sáng ạ!

Tôi cố kéo dài hai chữ Cậu Út ra nhằm đe doạ ngầm rằng: Chuyện này tôi không bỏ qua đâu. Đợi đó.

Bữa ăn sáng kết thúc, Hoàng Đăng theo chân ông chủ lên công ty. Còn bà chủ nhẹ nhàng nói với hai dì cháu tôi:

— Hai dì cháu lên thay đồ sửa soạn đi luôn nhé!

— Dạ chị.

Cô Thảo và tôi chạy ngay lên lầu chọn lấy bộ đồ tươm tất nhất thay nhanh rồi xuống nhà dưới. Có chiếc xe màu trắng đỗ sẵn ở sân, bà Tuyết cũng đang ngồi ở sofa ngắm nhìn bộ móng tay được đắp bột đính đá tỉ mỉ của mình với vẻ mặt hài lòng. Thấy chúng tôi, bà cười nhẹ:

— Chị em bác cháu mình đi thôi.

— Dạ.

Tôi tíu tít lên chiếc xe hơi sang trọng kia, nhìn ngắm hai bên đường sầm uất lẫn hiện đại. Tầm mắt tôi như được rộng mở ra và miệng thì thốt lên không ngừng:

— Đẹp thiệt!

Khiến bà chủ và cô Thảo bật cười luôn. Báo chí ca ngợi cũng như miêu tả Sài Gòn nhiều rồi, tivi tôi cũng xem thấy rồi, nhìn giờ nhìn được cảnh thực tế của Sài Gòn mới thấy xa hoa và phồn thịnh thế nào. Bảo sao mấy đứa bạn của tôi ở quê luôn mơ mộng sau này được đi làm ở nơi đây, và ấp ủ nhiều viễn cảnh tươi đẹp nhất.

Xe dừng ở một siêu thị lớn, tôi líu ríu theo sau chân bà chủ đi vòng quanh từng tầng một. Đồ đạc hàng hoá ngập tràn, đủ màu sắc lẫn mùi thơm của nước hoa ai đó xức lên người lan toả ra. Cánh mũi tôi phập phồng hít hà. Ái chà! Đây đúng là mùi nhà giàu mà, thích thật. Ước gì có mẹ ở đây thì vui biết mấy!

Bà chủ sau một hồi đi dạo các shop thời trang, đã phóng khoáng mua tặng cho tôi vài bộ đồ mặc ở nhà và ít bộ đồ vía để đi chơi hay có dịp lễ hội thì mặc. Ngoài ra bà mua nhiều quà cáp cũng như quần áo gửi cho dì Thảo mang về tặng mấy đứa cháu nhỏ. Đi mỏi chân, bà Tuyết kéo tay chúng tôi vào quán nước đủ loại: Trà sữa, nước ép, sinh tố, nước ngọt, và các loại pha chế khác:

— Em và cháu vào đây uống ly nước cho khỏi khát, chân cũng đã mỏi nhừ rồi.

Chọn cái bàn nhỏ xinh rồi chúng tôi ngồi xuống, nhân viên phục vụ cầm menu tới hỏi:

— Dạ hai cô và em uống gì ạ?

Bà chủ hỏi cô Thảo với tôi:

— Em uống gì? Sinh tố dâu nhé!

Cô Thảo ngạc nhiên:

— Ơ chị vẫn nhớ món tủ của em à?

— Nhớ chứ. Còn bé Minh con thử uống trà sữa chỗ này đi, vị không lẫn vào đâu được. Ngon lắm!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!