Nghĩ đến Lục Minh Thành vào lúc này chắc hẳn đã ngủ trong phòng Tô Trà Trà rồi nên cô cũng sẽ không cần lo lắng bị anh nhìn thấy, lau sạch nước trên người, cô quấn lấy khăn đi vê phòng của mình.
Bên trong căn hộ nhỏ yên tĩnh, đèn trong phòng Tô Trà Trà đã tắt, Uyển Dư thu hôi ánh mắt khỏi cửa phòng Tô Trà Trà rôi ngâm nga một bài hát nhỏ trở về phòng.
Căn phòng này là nơi riêng tư của cô, vì vậy cô không cần phải lo lắng về việc mình mặc hở hang sẽ bị người khác nhìn thấy.
Vừa bước vào phòng, Uyển Dư đã đi thẳng vào tủ áo , bật đèn, kéo khăn tắm xuống, cô định tìm một chiếc váy ngủ để mặc.
Sau khi hất khăn tắm ra, Uyển Dư không biết đó có phải là ảo giác của chính mình không, cô luôn cảm thấy có một luồng ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.
Uyển Dư bật cười, cô thực sự lo lắng quá rồi nha, đây là phòng của cô, buổi tối hai đứa nhỏ căn bản sẽ không vào phòng, cho dù cô có đi ngủ mà không mặc quần áo cũng không có vấn đề gì.
Uyển Dư hất hất mái tóc dài của mình, con người đúng thật càng lớn càng hồ đồ, nếu không phải trong phòng cô chắc chắn không có người nào khác, thì cô còn nghĩ đang có người đàn ông ở phía sau nhìn chằm chằm cô mất.
Uyển Dư vốn dĩ muốn lập tức mặc váy ngủ vào, nhưng tóc của cô bây giờ vẫn chưa khô, trên lưng còn đọng lại nhiều giọt nữa, nghĩ lại vẫn là nên lâu khô phía sau rồi mới mang vào.
Tiện tay lấy một chiếc váy ngủ, Uyển Dư xoay người vứt váy lên giường.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường, Uyển Dư sợ hãi đến mức không kìm được mà hét lên.
Cậu trẻ! Cô bị cậu trẻ nhìn thấy hết rồi.
“Aaaaa"Uyển Dư bị dọa sợ đến mức hết lên, cô nhanh chóng vươn tay ra ý thức bảo vệ vị trí trọng yếu của bản thân.
Cô muốn tìm một bộ váy khác để thay từ trong tủ, nhưng lại sợ nếu một khi cô buông tay ra sẽ bị Lục Minh Thành nhìn thấy hết, vì vậy cô chỉ có thể thu mình vào một góc tủ rồi hét lên với Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, anh ra ngoài đi! "
Uyển Dư thật sự muốn tự tát mình một cái, lúc cô vừa bước vào phòng tại sao không bật đèn trước chứ! Nếu như cô bật đèn trước thì cũng không khiến bản thân xấu hổ như vậy! Lục Minh Thành dự định sẽ mặt dày sống chết nằm ngủ trên giường của Uyển Dư, vì vậy anh mới từ phòng của Tô Trà Trà mò về, nhưng đến anh cũng không ngờ mình lại được nhìn thấy một cảnh tượng sống động như vậy.
Vóc người của Uyển Dư còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của anh, anh đã từng ôm cô, cùng từng sờ soạng qua cơ thể cô, nhưng anh vạn nhất cũng không nghĩ đến lúc cô không mang áo quần, trước nhô sau vênh rất hấp dẫn.
Trông cô gây thế nhưng những nơi cân có thịt thì một chút cũng không thiếu, còn có eo nhỏ, mông cong khiến anh...
Lục Minh Thành nóng ran khắp người, cuối cùng tất cả sức nóng dọc theo tứ chi và xương cốt đều tập trung ở một nơi nào đó.
ở bụng dưới của anh, đến nỗi nơi nào đó của anh phình lên như quả mìn bị chôn, một khi giẫm lên sẽ phát nổ ngay.
Thấy Lục Minh Thành không hề có ý định đi ra ngoài, Uyển Dư lập tức ngại ngùng tức giận: "Cậu trẻ, đây là phòng của tôi, mời anh đi ra ngoài!"
Uyển Dư co mình một chút, cô thực sự rất muốn nói, nếu anh không ra ngoài thì tôi sẽ đi ra, nhưng cô không có lá gan lớn như vậy.
Chỉ cần cô cử động, cơ thể của cô sẽ lại hiện ra trong tâm mắt anh, cô không muốn phía trước phía sau mình đều bị anh nhìn hết.
Nếu Lục Minh Thành không đi ra ngoài, Uyển Dư cũng chỉ có thể nhịn một nấc, cô gần như nghiến răng nghiến lợi hét: "Cậu trẻ, làm ơn anh xoay người lại, tôi muốn mặc quần áo!"
Cô đã nhún nhường đến bước này rồi có được chưa? Ánh mắt Lục Minh Thành nhìn sâu vào mắt Uyển Dư, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm thấy ánh mắt của anh gân như thiêu rụi cơ thể cô thành tro bụi.
Đột nhiên Lục Minh Thành đứng dậy, Uyển Dư cứ nghĩ anh định quay lưng về phía cô, nhưng không ngờ anh vậy mà lại nhấc chân, từng bước từng bước đi đến trước mặt cô.
"Cậu trẻ, anh định làm gì vậy?"
Uyển Dư dùng tay che chở cơ thể mình để không bị nhìn sạch: "Cậu trẻ.
Anh đừng có qua đây!"
"Uyển Dư, tôi cũng là một người đàn ông bình thường!"
Ánh mắt của Lục Minh Thành như có lửa, đột nhiên anh cuối mặt xuống hôn thật sâu lên môi Uyển Dư.
Đầu Uyển Dư nổ vang một tiếng, cậu trẻ lại hôn cô rồi, hơn nữa bây giờ cô vẫn chưa mặc quần áo! "Cậu trẻ, anh buông tôi ra! Anh không thể đối xử với tôi như vậy!"
Uyển Dư lo lắng đến mức sắp khóc, thân thể của hai người bọn họ gần nhau quá mức, hơn nửa thân thể cô bây giờ lại trần như nhộng, với tư thế này nhất định phải lau súng dập lửa rồi! "Cậu trẻ, anh mau thả tôi ra! Anh ra ngoài đi! Đây là phòng của tôi, tôi không cho phép anh tiếp tục ở đây!"
Uyển Dư muốn đẩy Lục Minh Thành ra, nhưng cô sợ lại sợ nếu dùng tay đang che chở cơ thể mình mà đẩy anh ra sẽ khiến hai người họ dính sát vào nhau hơn, vì vậy cô chỉ có thể cứng đờ người mà lùi về phía sau Cuối cùng thì Lục Minh Thành cũng rời khỏi người Uyển Dư, nhân lúc anh không nhìn cô chằm chằm, Uyển Dư vội vàng cầm lấy một chiếc váy ngủ rộng rãi mặc vào người cô, quần áo đã mặc vào người xong, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên lại cảm thấy thế giới quay cuồng.
Lục Minh Thành, anh bất ngờ bế cô lên rồi đặt xuống chiếc giường êm ái.
Uyển Dư trong tiềm thức muốn thoát ra khỏi giường, nhưng động tác của cô không nhanh bằng anh, trong giây tiếp theo, thân thể anh đã nắm chắc trên người cô.
"Cậu trẻ, anh mau đi xuống!"