“Chị Tôn, chị đây rõ ràng là thiên vị Uyển Dư!” Dương Tuyết bất mãn lên tiếng: “Chị Tôn, mọi người đều nhìn thấy rồi, chính Uyển Dư đã lấy trộm nhẫn của em, cô ta là một tên trộm. Cô ta đã làm nên chuyện không biết xấu hổ như vậy chẳng lẽ em không được có một lời công đạo sao ?!"
“Dương Tuyết, tôi nói rồi, tôi không trộm nhẫn kim cương của cô”
.
Giọng nói của Uyển Dự vẫn bình tĩnh không chút dao động, cứ như thể người bị mọi người chỉ trích không phải là cô.
Lần đầu tiên nhận thức ra bản thân bị hãm hãi, Uyển Dư quả thực có chút hoảng loạn, nhưng sau khi bình
tĩnh lại cô liền từ từ tìm ra lối thoát.
Diệp Hiểu Khê đã sắp đặt để vụ cảo cô là kẻ trộm, còn cô muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng cô Uyển Dự bản thân trong sạch! "Uyển Dư, cô không biết xấu hổ hay sao! Tang chứng vật chứng có rõ, cô còn không thừa nhận mình là kẻ
trộm sao?! Tôi đã từng thấy người da mặt dày nhưng chưa từng thấy người nào da mặt dày như vậy!"
Dương Tuyết chán ghét nhìn Uyển Dư, trong giọng nói của cô ta mang theo ý tứ đe dọa:
"Uyển Dư, tôi đã nói ở đây rồi, cô xin lỗi tôi, thừa nhận mình là kẻ trộm rồi cút khỏi đoàn phim thì tôi sẽ
không truy cứu chuyện này nữa, còn nếu không tôi đành đưa cô đến đồn cảnh sát.!".
"Dương Tuyết, nhẫn kim cương đúng là ở trong túi của tôi, nhưng cho dù là ở trong túi của tôi cũng không thể chứng minh là tôi lấy trộm. Hôm nay tôi đến phòng nghỉ sớm hơn cô, sau khi tôi cởi áo khoác liền rời
khỏi phòng chờ để đến địa điểm chụp thì lúc đó cô vẫn chưa đến. Tôi cả ngày hôm này đều ở cùng với HỈ
Bảo rà soát lại kịch bản, cũng không có về lại phòng nghỉ, vì vậy tôi căn bản không có thời gian phạm tội!”
Nghe những lời của Uyển Du, Dương Tuyết không khỏi giật mình, nhưng gần như ngay lập tức cô ta liền phản ứng lại:
“Uyển Dư, cô đừng lấy Hỉ Bảo ra làm lá chắn! Tôi không tin cô ấy cả ngày hôm nay lại không tách cô ra
một giây nào! Nhẫn của tôi ở trong túi xách của cô, chứng cứ đã rành rành nên cô đừng có chối bỏ!”
Uyển Dự lạnh lùng thu hồi ánh mắt khỏi gương mặt của Dương Tuyết, cô nhìn quanh phòng chờ một lần nữa:
"Dương Tuyết, có phải cô nghĩ ở trong phòng nghỉ này không có camera, tôi không cách nào chúng mình
bản thân mình trong sạch nên cô có thể tùy ý hất chậu nước bẩn này lên người tôi?" "Tôi sợ cô sẽ phải thất vọng rồi, mặc dù trong phòng nghỉ không có camera nhưng bên ngoài phòng chờ lại có. Chị Tôn, tôi xin chị cho tôi kiểm tra đoạn video bên ngoài phòng nghỉ để chứng minh rằng tôi cả ngày
hôm nay đều không bước vào phòng nghỉ, trả lại sự trong sạch cho tôi!”
"Được rồi, tôi giờ sẽ cho người kiểm tra tất cả camera"
Tôn Thanh Thanh nhìn Uyển Dư với ánh mắt cảm kích, vào lúc nguy hiểm không hề hoảng loạn, không hổ danh là nhà tư vấn ty tế cho chính tay cô chọn ra.
Nhìn thấy Tôn Thanh Thanh bắt đầu gọi điện thoại cho nhân viên đoàn phim, sắc mặt của Dương Tuyết có
chút khó coi, nhưng nghĩ đến việc Diệp Hiểu Khề hứa với cô ta sẽ cho cô ta làm nữ phụ trong một bộ phim, Dương Tuyết liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Camera cũng có điểm mù, ai mà biết được lúc Uyển Du lẻn vào trộm thì camera có quay lại được hay không"
"Tôi không quan tâm. Chiếc nhẫn của tôi đang ở trong túi của Uyển Dự thì chính cô ta đã lấy trộm chiếc
nhẫn của tôi! Tôi sẽ không làm việc chung đoàn với một kẻ trộm. Chị Tôn, chị nhất định phải đuổi Uyển Dự ra khỏi đoàn phim chúng ta!" Nhận được ánh mắt khích lệ của Linda, Trịnh Y nhanh chóng phụ họa: "Tôi cũng sẽ không làm việc chung đoàn với một tên trộm! Tôi cũng yêu cầu Uyển Dự xin lỗi Tiểu Tuyết rồi cút khỏi đoàn của chúng ta!" “Đúng vậy, Uyển Dư nhất định phải xin lỗi Tiểu Tuyết rồi cút ra khỏi đoàn!” Cao YY chỉ sợ thiên hạ chưa loạn mà lên tiếng.
“Người làm sai đúng là phải xin lỗi, nhưng người đó không phải tôi.”
Uyển Dự tiến lên một bước, ánh mắt cô chậm rãi quét qua gương mặt của Dương Tuyết:
“Nếu như camera giám sát chứng minh được tối giữa chừng không có vào phòng nghỉ thì mấy người các
cô liên miệng nói tôi là kẻ trộm, có phải cũng nên xin lỗi tôi hay không?!”
“Hừ!”
Dương Tuyết mặt đầy khinh thường:
Muốn tôi xin lỗi cô sao, cô nằm mơ đi! Dù sao mọi người đều đã nhìn thấy, nhẫn của tôi đúng là ở trong túi của cô, cô chính là kẻ trộm, cô chối không thoát được đâu!” “Được thôi, hi vọng khi có kết quả camera giám sát, cô vẫn còn mặt mũi mà nói như vậy!” Uyển Dự nhướng mi, nhẹ giọng nói.
"Uyển Dư, cô nói Tiểu Tuyết không biết xấu hổ sao? Cô mới là không biết xấu hổ! Nhẫn kim cương hơn.
năm trăm vạn tệ, vì có mua không nổi nên mới ghen tị với Tiểu Tuyết chúng tôi, cho nên có chính là kẻ trộm phải không?”
Giọng nói của Trịnh Y gay gắt đến cực điểm:
"Tôi nói cho cô biết, những thứ mà cô trộm mãi mãi cũng không phải là của cô. Người như cô chỉ xứng
mang hàng chợ mà thôi, còn nhẫn kim cương hơn năm trăm vạn tệ này dù có kiếp sau cô cũng mang không
nõi!"
Sau lời nói của Dương Tuyết, bên ngoài phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa.
Nhìn thấy cửa phòng chờ chỉ khép hờ, một thanh niên khôi ngô bước vào, mang theo trên tay anh ta là một
hộp trang sức nhung tinh xảo. "Xin hỏi vị nào là cô Diệp tiểu thư?"
“Diệp tiểu thư cái quái gì hứ, chỉ là một kẻ trộm không biết xấu hổ thôi!”
Mặt Cao YY tràn đầy khinh thường:
“Nếu như đến tìm Diệp trộm đồ thì xem ra anh cũng không phải loại tốt đẹp gì, thế nào, kiếm Diệp kẻ trộm để cùng hùa nhau làm bậy?”
Lời nói của Cao YY thực sự rất khó nghe, Hứa Gia Mộc không khỏi nhíu mày, nghĩ đến việc anh do Lục Minh Thành phân phỏ đến kiểm Uyển Dư nên anh nhịn không muốn bắn nát so đo với Cao YY này, lại hỏi lần nữa: “Xin hỏi vị nào là cô Diệp Uyển Dư tiểu thư?"
Ngay khi Cao YY còn muốn nói thêm điều gì đó thì cô đã bị một nữ diễn viên đứng bên cạnh túm lấy:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!