"Diệp Hiểu Khê, tôi đồng ý để cho cô tiêm ống máu này vô người! Thế nhưng trước tiên, cô phải thả Trà Trà ra khỏi chỗ này!"
Uyển Dư ngẩng mặt lên nhìn, vô cùng chắc chắn mà nói với Diệp Hiểu Khê.
Diệp Hiểu Khê cười khanh khách, ánh mắt của cô ta giống như là muốn nói, Uyển Dư, cô ngây thơ quá rồi.
Kim tiêm thổi một hơi khí lạnh chạm đến da thịt Uyển Dư: "Uyển Dư, bây giờ cô căn bản không có tư cách mặc cả với tôi, tôi đã nói rồi nếu như cô ngoan ngoãn để tôi tiêm cây kim này, tôi có thể sẽ tha cho Tô Trà Trà, thế nhưng nếu cô không nghe lời, vậy thì tôi tiêm cho Tô Trà Trà!"
Mắt Uyển Dư nặng nề nhằm lại, sau đó chậm rãi mở ra, hiện tại đúng là cô không có tư cách mặc cả với Diệp Hiểu Khê.
Thế nhưng cô không có cách nào khác, cô chỉ có thể mặc sinh mạng của mình cho Diệp Hiểu Khê cấu xé, đổi lấy một đường sống mờ mịt cho Tô Trà Trà.
"Diệp Hiểu Khê, xin cô đừng chạm đến A Uyển! Cô chích tôi đi! A Uyến, cậu đừng xía vào chuyện này được hay không! Tôi không sợ chết! Tôi cũng không sợ bị bệnh! Cái gì tôi cũng không sợ! Diệp Hiểu Khê, cô cứ chích tôi đi! Van xin cô, chích tôi đi, làm ơn được không?"
Tô Trà Trà nhìn thẳng Uyển Dư, cô thật sự hi vọng Uyển Dư có thể tông cửa chạy ra ngoài, mặc kệ sống chết của cô.
Thế nhưng, Uyển Dư lại coi tính mạng của Tô Trà Trà còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Trên đời này, sao lại có người ngốc nghếch như Uyển Dư được chứ! Tô Trà Trà tan nát cõi lòng, thế nhưng mặc kệ cô kêu lớn đến mức nào Diệp Hiểu Khê cũng không mảy may nhìn đến.
Diệp Hiểu Khê cầm ống tiêm đến trước mặt Uyển Dư, cười gắn mà nhìn cô: "Uyển Dư, chờ đến khi tôi chích xong rồi, cô nhất định phải thường xuyên liên hệ với tôi đấy! Tôi thật sự tò mò, Minh Thành sẽ đối xử với cô thể nào đây! Cô nói thử xem, có phải tới lúc ấy chỉ cần cô xuất hiện trong tâm mắt của Minh Thành, anh liền quay người đi mất?"
Nghĩ đến hình ảnh này, lòng Uyển Dư đau đến mức muốn nghẹt thở.
Uyển Dư ngẩng cằm, châm chọc: "Diệp Hiểu Khê, cô ở đây đắc ý cái gì? Cho dù cậu trẻ không muốn tôi thì sao chứ? Cho dù cô không nhiễm bệnh thế nhưng thân thể nhàm chán không khác gì bò sữa, cậu trẻ căn bản là không muốn nhìn đến cô!"
Diệp Hiểu Khê tát một cái rất mạnh lên mặt của Uyển Dư, thế nhưng ý cười châm chọc trên khóe môi của cô chẳng mảy may giảm bới.
"Uyển Dư, tôi không cho phép cô cười!"
Đối đầu với con ngươi châm chọc của Uyển Dư, Diệp Hiểu Khê tức giận quát lên: "Uyển Dư, tôi nói cô không được cười, một người bị bệnh hoạn cô thì có cái gì hay để cười! Uyển Dư, sẽ không có ai yêu cô.
Cho dù cô lớn lên xinh đẹp như hoàng hậu thì cũng sẽ không có ai yêu cô.
Cô nhất định sẽ bị mọi đàn ông trên đời này chán ghét.
Nhất định cô sẽ bị Minh Thành xa lánh, sống không bằng chết!"
Trong khi nói chuyện Diệp Hiểu Khê dốc sức lực tiêm máu bên trong ống tiêm truyền vào người Uyển Dư.
*A Uyển!"
Tô Trà Trà gào đến tan nát cõi lòng, hai con mắt cô sung huyết, nhìn chằm chằm vào ống tiêm đã ghim vào tay Uyển Dư.
Cô thật sự chỉ muốn đánh bay nó đi thật xa, thể nhưng ngoại trừ việc liên lụy Uyển Dư, cô không làm được cái gì khác.
"A Uyển.."
Tô Trà Trà trầm thấp nghẹn ngào, cô chưa từng hận bản thân đến mức này.
Cô hận sự bất lực, yếu ớt của chính mình.
Nếu như từ đầu, cô kiên quyết hơn mạnh mẽ hơn, Uyển Dư đã không phải tự đặt mình vào nguy hiểm, cũng không phải bị tiêm vào người máu của Triệu Na.
"Diệp Hiểu Khê, cô nhất định không được chết tử tế! Cô nhất định không được chết tử tết"
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Khê, trong lòng thì thầm một lần lại một lần, Diệp Hiểu Khê tốt nhất là cô để tôi chết ở đây, nếu không dù có phải vạn kiếp bất phục, tôi cũng sẽ kéo cô xuống địa ngục! "Ha ha ha ha!"
Diệp Hiểu Khê đột ngột rút kim tiêm từ trong người Uyển Dư ra.
Cô ta như hóa điên mà nhìn chäảm chằm kim tiêm dính đầy máu.
"Rốt cuộc cũng đã kết thúc!"
Diệp Hiểu Khê ném ống kim sang một bên, cười trầm ngâm nhìn Uyển Dư: "Uyển Dư, rốt cuộc cô cũng đã bị hủy hoại trong tay tôi rồi! ...
Ha ha ha ha, Uyển Dư, có phải cô năm mơ cũng không ngờ được rằng mình sẽ có ngày bị hủy hoại trong tay Diệp Hiểu Khê tôi.
Giấc mơ của tôi rốt cuộc cũng thành thật rồi! Uyển Dư, rốt cuộc giấc mộng đẹp của tôi cũng thành thật rồi! Cô không phải nên đặc biệt hài lòng chung vui sao? Uyển Dư, tôi thật sự rất vui vẻ chỉ cân cô sống không tốt, tôi liền vui vẻI"
Sau khi bị ống máu này chích vào người, thân thể Uyển Dư lập tức có chút khó chịu.
Vì mỗi một chút lượng máu kia tiến vào trong máu của cô, cũng đồng nghĩa với việc hạnh phúc ngày sau càng ngày lại càng xa vời hơn.
Cô thật sự, muốn nói lời tạm biệt với cậu trẻ, thể nhưng mặc kệ là khó chịu đến mức nào cô cũng không thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt Uyển Dư! Cô hất mặt lên, gương mặt tràn ngập vẻ quật cường và khinh thường: "Diệp Hiểu Khê, tôi thành người mang bệnh thì sao? Cho dù một thân đau ốm, tôi cũng tốt hơn loại người tâm cơ bẩn thỉu như cô!"
Diệp Hiểu Khê quát lại: "Uyển Dư, cô câm miệng cho tôi!"
Phải rồi, dù sao bây giờ cô cũng không cần phải tức giận với Uyển Dư làm gì.
Uyển Dư đã dính loại bệnh kia, nhất định cả đời này không nhìn thấy ánh sáng nữa.
Cô cần gì phải tính toán với loại người này! "Uyển Dư, tôi mặc kệ cô nói gì đấy! Tôi cũng chẳng thèm để ý nữa đâu! Hiện tại, cô mới là người đã mắc bệnh, không phải Diệp Hiểu Khê tôi.Chỉ cần một ngày Minh Thành còn tin là tôi là người năm năm trước cứu anh ấy, vậy thì anh ấy chắc chắn sẽ không đuổi cùng giết tận tôi đâu! Ha...Ha...Ha"
Diệp Hiểu Khê cười lớn và nói tiếp: "Vậy bây giờ, cô muốn cút ngay đi, hay là muốn ở lại xem tôi có được Minh Thành đây? Cho đến lúc đấy, đừng nói là sáu trăm triệu, dù có sáu mươi tỷ thì có Minh Thành rồi tôi cũng không sợi"
Uyển Dư không có tâm tình tiếp tục lãng phí với Diệp Hiểu Khê nữa cô từ tốn nói: "Diệp Hiểu Khê, mục đích của cô đã đạt được rồi, hiện tại, xin cô thả Trà Trà!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!