Ban đầu lúc gặp Tô Trà Trà, anh cho rằng, anh đổi với cô chỉ là cầu mà không được nên bức bối.
Dù sao, nhiều năm trước, anh đã chịu rất nhiều sự chế nhạo, khiêu khích, phản ứng như vậy cũng hợp lý.
Thế nhưng sau vài lần tiếp xúc, anh ta nhận ra bản thân không phải hận Tô Trà Trà, không phải muốn trả thù cô, cũng không phải muốn cưỡng đoạt cô, mà anh ta, yêu cô Tình yêu ấy điên rồ, thú vị nhưng cũng vô cùng hấp dẫn! Đột nhiên, anh ta nhớ đến việc, Uyển Dư là bạn thân nhất của Tô Trà Trà, anh ta liên uống sạch ly rượu, sau đó đẩy cửa lớn hộp đêm mà nhanh chân đuổi theo hai người.
Anh ta giống như phát rô, muốn biết được rốt cuộc ai là người chặt đứt ngón tay của Tô Trà Trà.
Uyển Dư là bạn thân nhất của cô ấy, nhất định Uyển Dư biết rõ lý do! Quý Kiêu ngồi trong góc phòng, tay đung đưa ly rượu đỏ.
Anh ta cười tựa như không, mắt nhìn chằm chẳm về phía trước, cũng không biết là đang nhìn ly rượu hay là nhìn đến Vũ Nguyệt Viên.
Đêm nay, thật sự rất có ý tứ nha! Anh ta cũng chỉ mới về nước, không nghĩ đã gặp được một màn kịch đặc sắc như vậy.
Ừ, đích thật dáng dấp của đồ đệ của mẹ anh ta không tệ, lời nói không khoa trương, ừm, sức chiến đấu cũng rất tốt, không ngã gục trước Vũ Nguyệt Viên, không vui nha.
Dù sao, anh ta và Vũ Nguyệt Viên cũng đích thực là thanh mai trúc mã, vì vậy, anh ta lười biếng dựa vào tường, mở miệng nói một câu lấy lệ: "Vũ Nguyệt Viên, cô vẫn là đừng nên lãng phí thời gian trên người Lục cửu nữa.
Cẩn thận lại làm hại chính mình, không có ai lấy!"
"Ai trong số các người cũng đều khuyên tôi buông tay, thể nhưng tôi thích anh Cửu như vậy, các người nói xem làm sao tôi có thể buông tay? Tôi không thể buông tay! Nếu muốn tôi không yêu thích anh Cửu nữa, trừ phi là tôi chết!"
Ánh mắt Vũ Nguyệt Viên ngập tràn kiên định, gắn giọng nói từng chữ một.
Nhìn thấy tiểu tiên nữ của mình cứ như vậy mà bị Lục Minh Thành đoạt đi, Giang Tuấn Thành cũng vô cùng tức giận.
Anh ta vò đầu: "Vũ Nguyệt Viên, cô không buông tay được, vậy thì đoạt Lục cửu về đi! Tôi cũng có thể ở cùng với A Uyến tiểu tiên nữ như hình với bóng!"
Vũ Nguyệt Viên tức giận nhìn sang Giang Tuấn Thành.
Nếu như cô thật sự có thể đoạt được Lục Minh Thành về, còn phải ở đây đau khổ, bi thương sao? Giang Tuấn Thành cũng muốn đoạt Uyển Dư về, thế nhưng anh ta cảm thấy chính mình không đánh lại Lục Minh Thành, vì vậy chỉ có thể thảm bại mà ra về.
Giang Tuấn Thành ưu thương nhìn về phía ly rượu đầy ắp kia.
Lúc này, anh ta cũng chỉ có thể cầu khẩn trong lòng, mong sao Lục Minh Thành có thể nhanh chóng vứt bỏ Uyển Dư, để anh ta có thể thành công đoạt ngôi! Vừa đến chân cầu thang, Uyển Dư đã từ trong lòng Lục Minh Thành chui ra: "Cậu trẻ, bây giờ anh giải thích được rồi.
Tôi hôm qua, vì sao anh phải đi tìm Vũ Nguyệt Viên?"
"Còn nữa, tại sao em gọi cho anh mà cô ấy lại nghe điện thoại? Mỗi lần em gọi cách cũng hơn một tiếng, nói cách khác, cô ấy cầm điện thoại giúp anh lâu như vậy, trong lúc đó, nếu như hai người không có quan hệ gì mập mờ với nhau, vì sao cô ấy lại giúp anh nhận điện thoại?"
Lục Minh Thành tự nhận là anh và Vũ Nguyệt Viên hoàn toàn trong sạch, vì vậy nên nếu nói về Vũ Nguyệt Viên, Lục Minh Thành thật không có lời nào phải giải thích với Uyển Dư.
Thế nhưng anh cảm thấy, nếu như Uyển Dư không thoải mái, đương nhiên anh phải dỗ dành cô bé một chút.
Anh xoa nhẹ cái đầu nhỏ nhắn của Uyển Dư: "Uyển Dư, tối hôm qua anh ra ngoài là vì Vũ Nguyệt Viên gọi điện đến, nói là anh ba đã có ý thức trở lại"
"Bảy năm trước, anh ba vì cứu anh mà biến thành người thực vật.
Vũ Nguyệt Viên có một người anh họ là bác sĩ thần kinh, vì vậy trước giờ, anh ba vẫn là do anh ấy chữa trị"
"Tối hôm qua, không phải là anh đi gặp Vũ Nguyệt Viên mà là gặp anh ba.
Lúc đó anh đi vào phòng bệnh với anh họ cô ấy, có chút sốt ruột nên làm rơi điện thoại, không ngờ Vũ Nguyệt Viên lại bắt máy"
"Sống thực vật sao?"
Uyển Dư hỏi lại theo bản năng: "Vậy bây giờ anh ba anh thế nào rồi?"
Uyển Dư đúng thật không biết anh ba của Lục Minh Thành đã sống đời sống thực vật, trước đến nay, cô vẫn cho rằng Lục Minh Thành chỉ có một người chị gái là Lục Hi.
Truyền thông vẫn luôn vô cùng tò mò với tin tức của một hào môn thế gia như nhà họ Lục, thế nhưng cũng chỉ biết Lục Minh Thành và Lục Hi, còn người anh ba của Lục Minh Thành, hình như trước giờ chưa từng nghe đến.
"Anh ba còn chưa tỉnh, thế nhưng hôm qua anh thấy được ngón tay của anh ấy cử động, anh tin rằng chẳng mấy chốc nữa, anh ba sẽ tỉnh lại"
Nghe xong lời này của Lục Minh Thành, Uyển Dư không nói thêm gì cả, chỉ đơn giản nằm chặt lấy bàn tay to lớn của anh.
Em trai của cô, Diệp Thanh Viên cũng là người thực vật.
Cô biết những người có người thân sống thực vật như vậy, trong lòng vốn dĩ rất khó chịu.
Vì vậy, cô có chút cảm động lây tâm tình của cậu trẻ.
Vốn dĩ là cô đang muốn trách cậu trẻ để cho Vũ Nguyệt Viên nhận điện thoại, thế nhưng trong thâm tâm lúc này cũng chẳng còn tâm trạng nào mà trách móc.
Bây giờ, đối với anh, cô chỉ còn lại đau lòng.
Đúng vậy, cô rất đau lòng Lục Minh Thành.
Cô vân luôn cho rằng, người ngông cuồng, tự cao tự đại như anh không hề biết ưu thương, thế nhưng không ngờ, trong lòng anh cũng có những nuối tiếc chưa nguôi.
Từ Lục Minh Thành, Uyển Dư biết được không ít chuyện liên quan đến anh ba của anh, Lục Ân Thành.
Nếu như hiện tại Lục Ân Thành còn khỏe mạnh, thì người giống Lục Minh Thành nhất trên thế giới này...
chính là Lục Ấn Thành chứ không phải Hàn Tịnh hay Diệp Gia Bảo.
Lục Ân Thành là người yêu thích kinh doanh, Lục thị trong tay của anh ấy, anh ấy cũng vui vẻ, thư sướng.
Lục Minh Thành vốn dĩ yêu thích làm việc trong quân đội, vì vậy khi có Lục Ân Thành lãnh trọng trách gia tộc rồi, anh có thể thoải mái mặc lên quân trang, bảo vệ quốc gia.
Thể nhưng, anh làm sao cũng không ngờ được, bảy năm trước, Lục Kiêu nổi lên ý muốn tước đoạt Lục thị.
Đêm đó, Lục Minh Thành và Lục Ân Thành đã trải qua một trận xả súng kinh tâm động phách.
Bởi vì không hề có phòng bị, nên bọn họ bị Lục Kiêu truy đuổi đến không có chỗ trốn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!