"Tô Trà Trà, người phụ nữ này, cô có bệnh hả!"
Vừa nghĩ đến dáng vẻ liều mạng ban nãy của Tô Trà Trà, Lâm Tiêu đã giận đến tức điên muốn mảng người.
"Cô bị thương, phải đến bệnh viện kiểm tra!"
"Tôi không đi!"
Gương mặt Tô Trà Trà hiện lên vẻ cố chấp: "Tôi không đến bệnh viện! Tôi có chết cũng không đi bệnh viện đâu!"
Tô Trà Trà có thể đến bệnh viện xem Diệp Uyển Nghi, thế nhưng nếu đổi lại cô là bệnh nhân, bất luận thế nào, cô cũng không muốn đến bệnh viện.
Nơi bệnh viện ấy đã để lại cho cô những ký ức quá đau khổ, mỗi lần đến bệnh viện, cô đều nhớ đến những ngày tháng dằn vặt, sống không bằng chết ấy.
Con trai của cô, chính là bị bí mật đưa đến bệnh viện, sau đó mổ bỏ.
Chuyện cô cắt tay tự sát cũng vào bệnh viện cấp cứu, thế nhưng lại phải chứng kiến tình cảnh Chiến Mẫn Quân đi tìm bác sĩ đánh nhau...
Tất cả những chuyện này, thật sự là một nỗi đau, một nỗi đau vĩnh viễn.
Vì vậy, cô không muốn lại đi tới bệnh viện, không muốn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
Tô Trà Trà cố chấp như vậy, khiến Lâm Tiêu thật sự giận đến mức muốn xé nát gương mặt lạnh lẽo này của cô.
Thế nhưng anh lại không biết mình trúng bệnh gì, mà bản thân lại không thể đối xử tàn nhẫn với Tô Trà Trà được.
Thậm chí đến tận bây giờ, anh cũng không thể quên được cảm giác sợ hãi khi chứng kiến cảnh Tô Trà Trà nhảy khỏi xe.
Vừa nãy, khi Tô Trà Trà nói nhảy khỏi xe liền thật sự nhảy.
Vậy thì bây giờ cô nói có chết cũng không đi bệnh viện, anh cũng thật sự sợ nếu bản thân ép cô đi bệnh viện, cô thật sự sẽ không sống nữa.
Lâm Tiêu sắp tự khinh bỉ chính mình đến chết rồi.
Anh rõ ràng là đang muốn đến trả thù chuyện Tô Trà khinh thường mình năm đó, vậy mà hiện tại, anh lại lo được lo mất, lo sợ người phụ nữ này không còn trên đời! "Anh đừng chạm vào tôi! Mau lên, thả tôi ra!"
Tô Trà Trà thật sự không chịu nổi Lâm Tiêu siết chặt mình trong lồng ngực như vậy, uế oải gầm nhẹ: "Thả tôi ra!"
"Tô Trà Trà, người phụ nữ này, cô thật sự là muốn chết phải không?"
Lâm Tiêu giận đến mức trực tiếp ném Tô Trà Trà thẳng vào ghế sau, sau đó phòng trường hợp cô muốn mở cửa xuống xe, anh lập tức khóa ngoài.
Anh thở phì phò mở cửa xe, phát tiết mà đá vài cái lên cửa.
Anh thật sự nổi giận, thế nhưng nổi giận với Tô Trà Trà chẳng khác gì dùng nắm đấm đấm vào gối bông.
Dù có buồn bực, anh cũng chỉ có thể hành hạ chiếc xe thể thao bản limited này mà thôi.
"Tô Trà Trà, cô đừng hòng chết! Dù có muốn chết, cũng đừng chết trên xe tôi!"
Tô Trà Trà thật sự không muốn cùng với người đàn ông mình không chút quen biết nào ngồi cùng một chiếc xe.
Vì vậy cô vẫn nô lực muốn xuống xe, chỉ là bây giờ cửa xe đã bị khóa, cô mở không ra.
Vừa nấy lúc Tô Trà Trà nhảy khỏi xe, đúng thật là không có gãy tay gãy chân, vì cô tiếp đất bằng lưng.
Phía sau lưng cô vô cùng đau đớn, vừa nãy lại còn bị va đập như vậy khiển cô thật sự cảm thấy, mảnh kiểng bể sau lưng đã đâm sâu vào máu thịt của mình.
Chỉ thở một cái, cũng đau đến choáng váng.
Tô Trà Trà hít vào một ngụm khí cạnh, rõ ràng là trên lưng giống như có thể đau đến tỉnh, thế nhưng đầu óc của cô vẫn ngày một hỗn độn.
Tầm nhìn trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ, cô gắng sức muốn mở to mắt, thế nhưng, mí trên, mí dưới của cô lại đánh nhau ngày một kịch liệt.
Tô Trà Trà tự nhủ với chính mình, nhất định không thế như vậy mà chìm vào mê man.
Người đàn ông này muốn làm gì cô còn chưa biết, nếu như hôm nay cô bất tỉnh, đêm nay chắc chắn sẽ không qua khỏi.
Tô Trà Trà dùng sức nhéo bắp đùi, muốn để cơn đau duy trì tỉnh táo cho bản thân, thế nhưng chút đau đớn đó mà nói, căn bản không làm nên chuyện gì.
Ánh sáng đèn neon ngoài cửa xe dân trở nên mờ ảo, lông mi cong dài của Tô Trà Trà cũng theo ánh đèn mà không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, mí mắt cô cũng chậm rãi nhằm lại, ý thức của cô cũng dần dần biến mất.
Lâm Tiêu có chút bất ngờ khi người phụ nữ kia đột nhiên trở nên yên tĩnh như vậy.
Sau khi về đến biệt thự, anh mới phát hiện, cô không phải là đột ngột đổi tính, mà là vì cô đã chìm vào hồn mê.
"Tô Trà Trà!"
Lâm Tiêu dùng sức vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô, thế nhưng cô vẫn nghiêng người ngồi nơi ghế sau xe, thân thể không nhúc nhích.
Lâm Tiêu đưa tay ôm cô vào trong lòng, bàn tay to lớn của anh vừa vặn chạm đến sau lưng cô.
Anh liền cảm giác được trên tay mình có thứ gì đó sền sệt, lúc này, anh mới chợt ý thức được, lòng bàn tay của anh đang dính máu.
Anh theo bản năng mà sờ soạng sau lưng cô, lập tức liên chạm đến thứ gì đó sắc bén.
Lông mày Lâm Tiêu không tự chủ được mà nhíu lại, vừa nãy khi Tô Trà Trà nhảy xuống đoạn đường kia, cả người vẫn khỏe mạnh không có lấy một vết trầy, vậy tại sao lưng Tô Trà Trà lại giống như bị rất nhiều vật nhọn đâm vào? Cảm giác được sau lưng Tô Trà Trà không ngừng chảy máu, Lâm Tiêu không dám trì hoãn nữa, lập tức ôm Tô Trà Trà vào phòng ngủ của mình, dự định tự tay xử lý vết thương cho cô.
Tô Trà Trà bài xích bệnh viện như vậy, Lâm Tiêu cũng không muốn sờ vào vảy ngược của cô.
Trước đây anh ở nước ngoài học ngành y, chút vết thương trên người Tô Trà Trà, anh có thể xử lý tốt.
Lâm Tiêu đoán được rằng lưng Tô Trà Trà bị thương không nhẹ, thế nhưng sau khi anh cởi áo ngoài cô ra, nhìn thấy vết thương trên lưng cô rồi vẫn không kìm chế được mà hít phải một ngụm khí lạnh toát.
Bờ lưng trắng trẻo, ngọc ngà của cô vốn dĩ phải bóng loáng, xinh đẹp, thế nhưng lại bị rất nhiều mảnh kính vỡ đâm vào.
Càng nhìn, anh càng không tin được rằng, từ lưng kéo dài đến hông cô thậm chí còn có những vết sẹo rất sâu.
Bàn tay to lớn của Lâm Tiêu không tự chủ được mà chạm vào bề mặt những vết sẹo trên lưng Tô Trà Trà.
Có những vết sẹo giống như từ dao găm lưu lại, còn có, một số giống như bị vũ khí sắc nhọn gì đó đánh xuống.
Tô Trà Trà nửa đời được yêu thương, chiều chuộng.
Cô là một người cao cao tại thượng, dù cho là có ở tù, trên người cũng không thể có nhiều vết thương như vậy! Lâm Tiêu thâm nghĩ trong lòng.