"Còn nữa, tôi muốn nói với Lục Minh Thành một câu.Minh Thành, xin anh hãy tin tưởng em, em thật sự chỉ có anh mà thôi!"
"Xin cảm ơn tất cả niềm tin của mọi người đã dành cho tôi, cảm ơn mọi người đã không rời bỏ Diệp Hiểu Khê tôi, tôi xin ghi nhớ suốt đời! Cũng cảm ơn những người đã chửi bới tôi, chính sự chửi rủa của mọi người đã khiến tôi càng thêm kiên cường! Xin cảm ơn!"
Sau khi Diệp Hiểu Khê nói dứt lời, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Những fan liều chết trung thành liên tục thét gào, bênh vực cô.
Diệp Hiểu Khê nhìn những bình luận của cộng đồng mạng, đại đa số bọn họ vẫn tin chắc Diệp Hiểu Khê và Tần Chí Minh có gì đó với nhau, vì nếu không có gì thì làm sao Tần Chí Minh phát điên lại đến tìm Diệp Hiểu Khê kiếm đứa con như vậy! Lại càng thêm nhiều người khinh bỉ Diệp Hiểu Khê đeo bám Lục thiểu, Lục thị người ta cũng đã đăng bài rũ sạch quan hệ cùng với Diệp Hiểu Khê, vậy mà Diệp Hiểu Khê lại còn có thể nhắc đến Lục Minh Thành như vậy, rõ ràng là cố ý! Uyển Dư thoát khỏi video, cô đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên giường nằm chờ Lục Minh Thành.
Thế nhưng giữa chừng, đến khi Uyển Dư bắt đầu có cảm giác buồn ngủ, Lục Minh Thành cũng chưa quay lại.
Uyển Dư cảm thấy có chút kì quái, vì vậy cô khoác thêm áo, đi ra khỏi phòng.
Cô vừa mới đến cầu thang đã nghe thấy giọng của Diệp Hiểu Khê vang lên: "Minh Thành, trong lòng anh chắc chắn có em! Ôn nhu đêm ấy anh đều đã quên rồi sao? Minh Thành, em không tin là anh đã quên!"
Sự ôn nhu đêm hôm đó...Uyển Dư biết, "đêm hôm đó"trong miệng của Diệp Hiểu Khê, thật ra chính là cái đêm năm năm trước, Diệp Hiểu Khê cùng với Diệp Minh Thành trong quán rượu.
Cô cũng biết, buổi tối hôm ấy là đêm Diệp Hiểu Khê sảy thai, vì vậy cô cảm thấy chuyện Diệp Hiểu Khê vừa mới sảy thai xong mà có thể phát sinh quan hệ với Lục Minh Thành thì có chút khó mà tin được.
Thế nhưng, chuyện lên giường nam nữ với nhau, Lục Minh Thành đã xác nhận là có với Diệp Hiểu Khê, vậy thì sẽ không có khả năng sai lệch! Nghĩ đến chuyện Diệp Hiểu Khê và Lục Minh Thành từng thân mật với nhau, trong lòng Uyển Dư giống như là có một khu rừng um tùm đầy bông gai, khiến cô ngộp đến mức không thở được.
Cô dùng tay ấn ngực, giúp nhịp thở trong lòng ngực điều hòa lại.
Diệp Hiểu Khê đã thay một bộ quần áo khác, hiện tại, cô ta mặc một bộ váy ôm ngực màu đen, bó sát người, tóc cũng đã được sửa sang lại, mái tóc xoăn dài được thả xuống vai, tao nhã nhưng cũng không mất đi sự gợi cảm.
Cô tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng đi ra sau lưng Lục Minh Thành, ôm lấy vòng eo rằn chắc của anh, nói rằng: "Minh Thành, trải qua một đêm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm.
Thật ra, ngày hôm ấy, em chưa đưa ra một cái giá trao đổi nào, vậy bây giờ, anh có thể giúp em một lần hay không?"
Trong thanh âm Diệp Hiểu Khê ngập tràn cầu xin, thật khiến người khác khó lòng mà chống cự.
Cô ta biết rõ, tình cảnh bây giờ của cô ta đã cực kì nan giải rồi.
Mà, nguyên nhân lớn nhất khiến cô ta bị nhiều người thóa mạ như vậy, chính là Lục Minh Thành rũ bỏ toàn bộ quan hệ với Cô ta.
Nếu như Lục Minh Thành đồng ý đứng ra nói với tất cả mọi người, Diệp Hiểu Khê là người phụ nữ của anh ta, vậy những câu nói của Ngô Hiểu Hùng và Tần Chí Minh đều sẽ trở thành chuyện cười.
Diệp Hiểu Khê cô, vẫn sẽ luôn là người tình trong mộng không thể chạm tới của tất cả người đàn ông trên cuộc đời này.
Lục Minh Thành khinh thường "hừ"
một tiếng, anh không cảm xúc mà chậm rãi đẩy cái ôm kia ra, trong con ngươi lạnh lẽo của anh, dường như đã khiến chút hi vọng nhỏ nhoi của Diệp Hiểu Khê bị đóng băng.
"Minh Thành...
"Diệp Hiểu Khê, cô biết vì sao đêm nay Tần Chí Minh xuất hiện không?"
Nghe xong câu hỏi của Lục Minh Thành, Diệp Hiểu Khê hỏi lại theo bản năng: "Là do ai?"
"Là tôi"
Bên trong thanh âm của Lục Minh Thành lạnh đến mức không tìm được chút nhu hòa nào: "Diệp Hiểu Khê, người phụ nữ của tôi, không ai được phép bắt nạt!"
Thân thể của Diệp Hiểu Khê lảo đảo một lúc, sau đó cô ta lùi lại, không dám tin mà nhìn Lục Minh Thành.
Cô ta không cách nào nghĩ được răng, người đưa Tần Chí Minh đến lễ trao giải, khiến cô ta xấu mặt như vậy với tất cả mọi người, chính là Lục Minh Thành.
Khiếp sợ qua đi, thế nhưng nỗi oan ức khó nói kia vẫn hiện hữu.
Diệp Hiểu Khê đáng thương nhìn Lục Minh Thành chằm chằm: "Minh Thành, anh nói Uyển Dư là người phụ nữ của anh, vậy còn em? Em cũng là người phụ nữ của anh! Em giao thân cho anh, em là người đàn bà của anh!"
"Minh Thành, năm năm trước chính là em cứu anh, em yêu anh như vậy, anh không thể không cần em! Minh Thành, em yêu anh! Trên thế giới này chắc chắn sẽ không có ai yêu anh như em!"
"Nhưng mà, Diệp Hiểu Khê, tôi không yêu cô"
Giọng nói của Lục Minh Thành, lạnh lẽo vô tình.
Trong lúc đó, Diệp Hiểu Khê có ảo giác, hai người dường như cách xa nhau như sông Chu cách nhà Hán.
Dừng một chút, anh quay lại nhìn Diệp Hiểu Khê, tiếp tục: "Diệp Hiểu Khê, chính vì năm năm trước cô cứu tôi, nếu không, bây giờ cô chỉ còn là một bộ thi thể"
"Minh Thành."
Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Hiểu Khê nháy mắt trảng bệch như tờ giấy.