Ở đây đang là lớp trung cấp của Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, Dương Minh Hiên ở lớp lớn, sau khi nhận được sự tha thứ củA Uyển Dư, Dương Hạo cùng Vương Vân liên đem Dương Minh Hiên vẫn đang ngồi khóc lóc lên phòng học trên lầu.
Dương Hạo tuy ngang ngược, nhưng không phải là kiểu hoàn toàn không hiểu chuyện.
Lúc bước ra ngoài phòng học, anh ta bất giác nhớ tới lời nói vừa nãy của Uyển Dư.
Nuông chiều quá hư hỏng.
Vừa rồi, anh ta không hê nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại câu nói này, liên cảm thấy rất có đạo lý.
Hôm nay, người mà Dương Minh Hiên mạo phạm chính là Uyển Dư, Uyển Dư có thể nương tay bỏ qua, nhưng vạn nhất có một ngày người mà Dương Minh Hiên mạo phạm là nhân vật to lớn không tình nguyện bỏ qua thì sao? Nghĩ đến việc này Dương Hạo liền lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Người nhà bọn họ ngang ngược quen rồi, sinh được con cũng nuôi chiêu đủ kiểu, để mặc con ngang ngược, để mặc con làm tiểu bá vương, bọn họ cảm thấy nuông chiều con chính là yêu con.
Không phải như vậy, nuông chiều đến hư hỏng, dường như nếu bọn họ tiếp tục nuông chiều Dương Minh Hiên, Dương Minh Hiên sớm muộn cũng bị liên lụy! Nên quản giáo con tốt một chút rồi! Càng nên quản giáo lại bản thân bọn họ nữa, anh ta những năm qua kiếm được vài đồng tiền đã dần dần đánh mất đi lương tâm, anh ta thực sự ngang ngược đến mức chính bản thân anh ta còn không nhận ra mình! Vốn luôn nghĩ bản thân là bất chiến khả bại trên đời, ngang ngược đi đường không xem ai ra gì, nhưng thật ra anh ta không là cái rằm gì cả! Uyển Dư với Lục Minh Thành đến sớm nên trong phòng học vẫn chưa có một vị phụ huynh nào, vì vậy sự việc lần này cũng không hê tạo ra ảnh hưởng gì đến trường mẫu giáo.
Các bạn nhỏ lớp trung cấp cũng không nhìn nổi được dáng vẻ kiêu ngạo của Dương Minh Hiên luôn bắt nạt người khác, nay Lục Minh Thành đến đây khiến Dương Minh Hiên trở nên điêu đứng, bọn nhóc ngay lập tức nảy sinh lòng ngưỡng mộ với ông chú đẹp trai còn hơn cả ngôi sao này.
Điều khiến bọn nhóc ngưỡng mộ hơn là buổi đại hội thể thao phụ huynh vào buổi chiều, có Lục Minh Thành chỉ huy khiến một nhà Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi giành lấy hết tất cả hạng nhất! Bọn nhóc cũng muốn được cùng cha mẹ giành được hạng nhất mài Uyển Dư cũng không ngờ buổi đại hội thể thao hôm nay bọn họ lại ngang ngược đoạt hết tất cả hạng nhất, trong lòng hạnh phúc vô cùng, nên biết rằng lúc ở nước ngoài, kết quả của cô và hai đứa nhỏ vẫn luôn thấp nhất.
Ừm, chính là cái cảm giác vui mừng thăng hoa.
Tóm lại, không cần biết sau này sẽ phát sinh ra cái gì, dù sao thì hôm nay cô đã trải qua rất vui vẻ.
Tất nhiên, nếu có thể bỏ qua mọi ánh mắt của phụ nữ với giáo viên nữ cứ dán lên người Lục Minh Thành, thì tâm trạng của cô nhất định sẽ càng thêm vui.
Trường mẫu giáo chuẩn bị không ít phần quà, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi câm quà với bộ dạng trông rất mãn nguyện.
Cũng không phải là vì phần quà đáng giá bao nhiêu, mà chính là lời khẳng định của bọn nhỏ rằng bọn nhỏ thật sự rất rất vui vẻ.
Hạng nhất nha! Chạy bộ hạng nhất, nhảy xa hạng nhất, nhảy cao hạng nhất...
Trong các cuộc thi cha con, Lục Minh Thành ôm hai đứa nhỏ cùng chạy đều thắng qua tất cả những gia đình chỉ ôm một đứa nhỏ, bọn nhỏ có thể không đắc ý sao? Sau khi đắc ý, Diệp Gia Bảo cùng Diệp Uyển Nghi đều cảm thấy có một chút lỗi với Hàn Tịnh.
Bọn chúng, hình như không tự chủ được mà thích ông chú hơn rồi, sau này, bọn chúng cũng cần thích cha hơn một chút.
Sau khi Lục Minh Thành tiễn Uyển Dư và hai đứa nhỏ về tiểu khu Phúc Tinh, Lục Minh Thành cứ nghĩ Uyển Dư sẽ giống như lúc trước, hối thúc anh về.
Nhưng ngay khi cánh cửa căn hộ đóng lại, Uyển Dư lại đột nhiên quay người ôm chặt lấy anh.
Có chút, vừa mừng vừa lo.
Lục Minh Thành quay người muốn chủ động ôm lấy Uyển Dư, nhưng Uyển Dư lại nghĩ anh không muốn cô ôm anh như thế này, cô nhẹ nhàng tựa đầu sau lưng anh: "Cậu trẻ, để tôi ôm anh."
"Tôi muốn, ôm anh thật chặt."
Lông ngực Lục Minh Thành mềm mại như vô số hạt bông lơ lửng, tối hôm qua cô nói cô sẽ cân nhắc chuyện giữa hai người bọn họ, cô như vậy là tình nguyện chấp nhận anh rôi? Lục Minh Thành ngay lập tức ngập chìm trong niềm hạnh phúc vô tận, anh không muốn kìm nén cảm xúc của mình nữa, anh quay người ôm chặt Uyển Dư vào lòng.
Ngay tức khắc, nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống, môi lưỡi quyện vào nhau nóng như lửa đốt, gần như thiêu rụi lý trí của hai người thành tro bụi.
Nụ hôn này quá nóng bỏng khiến Uyển Dư có chút hô hấp không thông, còn có một chút xấu hổ ngại ngùng, dù sao cô vẫn chưa quen đến việc chủ động với đàn ông, trong tiềm thức cô lại muốn đẩy Lục Minh Thành ra.
Nhưng nghĩ đến chút nữa cô phải quay về Diệp gia, con đường phía trước mờ mịt, rất có thể một đi không trở lại, cô liền không phản kháng nữa mà chủ động đưa tay ra bám vào cổ Lục Minh Thành, dùng hết sức hôn anh.
Vốn dĩ không định nói ra câu này, nhưng tình yêu quá sâu đậm khiến bản thân không kìm được, Uyển Dư cuối cùng vẫn nói ra câu đó.
"Cậu trẻ, tôi nghĩ là tôi thích anh rồi, rất thích, rất rất thích."
Câu nói củA Uyển Dư đổi lại là nụ hôn càng thêm điên cuồng của Lục Minh Thành.
Anh trước nay là người bình tĩnh biết kiềm chế, tựa như anh sẽ không bị phân tán bởi tất cả khói bụi trần gian, không dễ dàng nhiễm vào sự vui giận hờn trên đời, nhưng lúc ở trước mặt cô, anh lại luôn bị kích động giống như một cậu nhóc mới yêu.
"Uyển Dư, cô có thể thích tôi, tôi rất vui."
Lục Minh Thành giữ chặt phía sau cổ Uyển Dư, đây là người con gái của anh, anh cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận hôn cô, nhưng hôn thế nào vẫn không đủ.
Uyển Dư nhắm mắt đáp trả nụ hôn của Lục Minh Thành, cô vẫn biết trên đời này không có gì gọi là vĩnh cửu, nhưng cô thực sự hy vọng khoảnh khắc này, có thể dài mãi mãi.
Cậu trẻ, thực ra, tình cảm mà tôi đối với anh không chỉ là thích, tôi nghĩ đó chính là yêu rồi.
Rất yêu, rất rất yêu, thậm chí đối với tình đầu Tần Chí Minh, cô đều không có yêu sâu đậm như này.
Cậu trẻ, phải làm sao đây, hình như tôi đã đem trái tim mình đặt lên người anh, không thể rút ra được rồi! Nhiệt độ trên cơ thể hai người bọn họ càng ngày càng nóng, Uyển Dư rất muốn chủ động dâng hiến cho anh.