Uông Thiếp yếu ớt đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, nhân tiện đẩy Diệp Hiểu Khê ra, con mắt nào của cô ta nhìn ra anh đơn phương cô ta vậy chứ? Có lẽ tự cảm thấy trực tiếp đẩy Diệp Hiểu Khê ra như thế cũng quá thô lỗ, dù sao Uông Thiếp vẫn luôn cho rằng bản thân mình là một quý ông, nếu không thì anh ta cũng không cần cả ngày đeo kính vàng giả bộ hòa nhã đâu.
Anh ta suy nghĩ một chút, liên nhẹ nhàng đẩy ra Diệp Hiểu Khê đang dán trên người mình ra.
"Diệp tiểu thư, cô không thể như thế này..."
Theo như Diệp Hiểu Khê nhìn thì Uông Thiếp đang hoàn toàn giả vờ thờ ơ, không chào đón, trong lòng cô ta mỉm cười tự tin, đôi mắt long lanh rực rỡ.
Cô ta duỗi tay trực tiếp bám vào cổ Uông Thiếp "Uông Thiếp, anh không phải là đang ngại ngùng chứ?"
Ngại ngùng? Uông Thiếp lặng lẽ đảo mắt, anh ta là đang sợ hãi có được không? Anh ta chính là sợ bị nhiễm thứ gì đó bẩn thỉu! Cuộc sống riêng tư Diệp Hiểu Khê hỗn loạn như thế, cùng làm chuyện đó với những người đàn ông khẩu vị nặng nề, ai mà biết được trên người cô ta có mắc bệnh nào không! Nghĩ đến đây, Uông Thiếp nhất thời cảm thấy có chút thương cảm cho Lục Minh Thành, năm năm trước lão đại còn cùng Diệp Hiểu Khê ấy ấy qua, lão đại bây giờ chắc vẫn còn khỏe mạnh chứ? Hôm nào đó phải nói lão đại đi kiểm tra sức khỏe toàn thân thôi.
Uông Thiếp không chút lưu tình đẩy Diệp Hiểu Khê ra, bước nhanh ra phòng khách: "Diệp tiểu thư, tôi đi làm một tách cà phê cho cô."
Làm cho một tách cà phê...
Diệp Hiểu Khê nở nụ cười duyên dáng, chắc là quá hồi hộp quá kích động nên muốn đi làm dịu tâm tình đây mài Anh ta bây giờ đi ra ngoài cũng tốt, cô ta vừa hay có thể nhân cơ hội này xem xét tất cả thông tin bí mật trên máy tính anh ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Khê liền cầm lấy ổ đĩa USB, ngồi lên bàn trước mặt.
Uông Thiếp sau khi pha cà phê xong, vốn dĩ định quay vệ phòng ngủ, nhưng anh ta sợ một khi trở về sẽ lại bị Diệp Hiểu Khê vô dính vào người, nghĩ tới đó khiến cả người anh ta lặng lẽ nổi da gà, buông tách cà phê xuống liên trực tiếp rời khỏi phòng khách.
Dù sao khách sạn này nhiều phòng như vậy, nếu ở đây không ở được chắc chắn phải có chỗ khác.
Uông Thiếp rời khỏi vừa hay lại dễ dàng cho Diệp Hiểu Khê ra tay hành động, cô ta hầu như đã sao chép tất cả các văn kiện trên bàn Uông Thiếp xuống, rồi gửi đến cho người đó.
Làm xong tất cả chuyện này, Diệp Hiểu Khê không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người đó từng nói, chỉ cần lần này anh ta đấu thầu thành công, anh ta sẽ xóa ảnh không đứng đắn của cô ta, hiện tại cô ta đã có giá khởi điểm, người đó nhất định có thể đánh bại Lục gia, còn cô ta sẽ không bị phá hoại thanh danh nữa.
Lúc Uyển Dư tỉnh dậy, Lục Minh Thành vẫn đang ngủ rất ngon, anh vốn dĩ ngủ rất ít, chỉ khi ôm Uyển Dư thế này mới có thể yên giấc ngủ say như vậy.
Uyển Dư lặng lẽ rút người ra khỏi vòng tay Lục Minh Thành, vừa định nhón gót ra khỏi giường thì cô phát hiện, bàn tay to lớn của Lục Minh Thành vậy mà vẫn còn đặt ở trên hông cô.
Uyển Dư vươn tay ra muốn gỡ móng vuốt sói trên hông của mình, ngay khi tay cô đặt trên cổ tay Lục Minh Thành, hông cô đau đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Anh vậy mà lại bóp chỗ đó của côi Uyển Dư cứ nghĩ Lục Minh Thành đã tỉnh, còn đang lo lắng không biết nên rời đi như thế nào, cúi đầu xuống mới phát hiện anh vẫn còn ngủ rất say như cũ.
Uyển Dư tức giận trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú vô song của anh, cậu trẻ thật là, lúc ngủ cũng không hề quên việc lưu manh này! Cậu trẻ lớn lên với gương mặt rất lãnh đạm, sao lúc chiếm tiện nghi của người khác một chút cũng không lãnh đạm vậy chứ Biểu hiện với hành động đúng là không giống nhau mài Uyển Dư thở phập phồng tức giận, rồi mang lại áo quân đi ra ngoài.
Uyển Dư dậy từ rất sớm, cô cứ nghĩ nếu mình trở về phòng vào lúc này này sẽ không bị người khác chú ý đến, ai ngờ được, cô vừa đẩy cửa phòng Lục Minh Thành ra thì đã nhìn thấy Liễu Thi Thi đang đứng bên ngoài phòng Lục Minh Thành .
Liễu Thi Thi hiển nhiên không ngờ tới Uyển Dư lại từ phòng Lục Minh Thành đi ra, việc này khiến cô †a không khỏi sửng sốt, ngay sau đó gương mặt vốn luôn lạnh lùng của cô ta liên nở một nụ cười đầy ý tứ.
Đối diện với ý cười trong mắt Liễu Thi Thi khiến toàn thân Uyển Dư không hề thoải mái, mặc dù nụ cười của Liễu Thi Thi không có dọa người, nhưng cô ta cười như thể này, khiến cô cứ như cảm thấy chuyện ngoại tình giữa cô và Lục Minh Thành bị người phát phát hiện rôi.
"Chào buổi sáng!"
Uyển Dư có chút giống như đang giấu chuyện lại bị bại lộ: "Tôi với Lục thiếu cái gì cũng không hề có, tôi đến phòng anh ấy là muốn bàn chút chuyện Uyển Dư không giỏi nói dối, nên lúc nói xong, cả mặt cô liên đỏ lên.
Có điều rất nhanh Uyển Dư đã bình tĩnh lại.
Cô thực sự cũng không tính là nói dối, tối qua cô đi đến phòng của Lục Minh Thành thực chất là có việc, chính là dỗ anh đi ngủ, có lẽ cũng không được tính là chuyện quan trọng phải không? Liêu Thi Thi tủm tỉm cười, vẻ mặt luôn lãnh đạm lập tức giống như đóa hoa đào xuân nở rộ, xinh đẹp tuyệt trân: "Bác sĩ Diệp, cô thật đáng yêu, tôi có nói giữa cô và Lục thiếu có chuyện gì sao?"
Thấy Uyển Dư lúng túng ngại ngùng, Liễu Thi Thi liền cười nói: "Được rồi, không trêu cô nữa, tôi không phải là người nhiêu chuyện, cho dù giữa cô và Lục thiếu thực sự có gì đi chăng nữa thì tin tức giữa cô và Lục thiếu cũng không thể từ miệng tôi truyền ra được."
Nghe Liễu Thi Thi nói vậy, Uyển Dư liên thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng nói với Liễu Thí Thi: "Cảm ơn"
rôi nhanh chóng chạy xuống phòng dưới lầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!