Nghe thấy lời nói ở đầu bên kia điện thoại khiến Uông Thiếp không khỏi sửng sốt, anh ta lập tức kích động không nói nên lời.
Trước đây, anh ta đến khách sạn Hoa Nguyên để điều tra đoạn video vê đêm năm năm trước, nhưng do thời gian trôi qua quá lâu rồi, muốn tìm ra đoạn video gần như là không thể, không ngờ đến hôm nay lại có thể có được một đoạn video ngắn.
"Nhanh gửi video cho tôi!"
Gần như ngay lập tức, Uông Thiếp đã nhận được video.
Anh ta có chút kích động cầm lấy điện thoại: "Lão đại, tôi cảm thấy chúng ta rất nhanh thôi có thể điều tra ra người phụ nữ cứu anh năm năm trước rốt cuộc là ai rôi!"
Nói xong, Uông Thiếp liên nhấp vào video.
Đoạn video đó thực sự ngắn đến mức thậm chí đến gương mặt chính diện của người phụ nữ đó cũng không cách nào nhìn rõ.
Từ video, chỉ có thể thấy một bóng người mảnh khảnh, đẩy cửa bước phòng.
Nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của người phụ nữ, Uông Thiếp cố gắng nhớ ngày thứ hai khi anh ta đến khách sạn gặp Diệp Hiếu Khê thì trên người cô ta mang cái gì, anh ta nghĩ cả buổi trời vẫn không thể nhớ ra được.
Anh ta ngẩng mặt lên liếc nhìn Lục Minh Thành: "Lão đại, anh có nhớ ngày hôm đó Diệp Hiểu Khê mang bộ quần áo gì không? Tôi nhớ lúc đó tôi đã gửi cho anh một bức ảnh chụp cô ta.
Có phải là chiếc váy trong video không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!