"Dương Tuyết, đổ nước bẩn lên người người khác, cô vui sướng như vậy sao?"
Uyển Dư lạnh lùng liếc nhìn Dương Tuyết: "Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi, những chuyện bẩn thỉu mà cô nói đó, tôi thực sự chưa từng làm quai"
"Người không sạch sẽ thì sao có thể thừa nhận mình bẩn chứ? Uyển Dư, đừng lúc nào cũng ra vẻ ngay thẳng, cô là người như thế nào, bản thân cô hiểu rõ hơn ai khác!"
Dương Tuyết hét vào mặt Uyển Dư.
"Đúng vậy, tôi là người như thế nào, tôi biết rõ hơn ai hết.
Vậy nên Dương Tuyết, làm sao cô lại có thể bịa ra những chuyện mà tôi không biết chứ?"
Uyển Dư dừng lại, sau đó nói tiếp: "Dương Tuyết, trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy mà không làm biên kịch thật là uổng phí tài năng nha!"
Biên kịch Lưu Hiểu ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng kịp thời lên tiếng: "Dương Tuyết, hay là bộ này tôi giao vị trí biên kịch cho cô?"
Sau khi nghe Lưu Hiểu nói, những người xung quanh không khỏi bật cười.
Dương Tuyết tức giận đến mức mặt biến thành màu gan lợn, cô ta cay đắng nhìn chằm chằm Uyển Dư: "Uyển Dư, cô..."
Dương Tuyết muốn điên cuồng to tiếng mắng Uyển Dư, tốt nhất là mắng đến khi Uyển Dư không dám ngẩng đầu lên được, nhưng bây giờ cô ta có chút cứng họng, cô ta thực sự không biết nên mắng Uyển Dư như thế nào.
Dương Tuyết rất muốn tìm Diệp Hiểu Khê bàn biện pháp đối phó, cô ta vừa mới đi được một bước đã bị Phó Thanh Vân kéo trở lại.
Phó Thanh Vân lấy lòng nhìn Hàn Tịnh: "Dương Tuyết, cô còn chưa xin lỗi bác sĩ Diệp!"
"Tôi không sai, tôi dựa vào cái gì phải xin lỗi!"
"Nếu không thừa nhận sai cũng được."
Hàn Tịnh cúi đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tay Dương Tuyết "Cô dùng tay nào để đánh lão đại?"
Đối mặt với tia sáng lạnh lẽo trong mắt Hàn Tịnh khiến lồng ngực Dương Tuyết bất an nhảy dựng lên: "Hàn thiếu, anh...
anh muốn làm gì?"
Nói xong, cô ta không tự chủ mà đưa tay về phía sau.
"Tôi cũng không có muốn làm chuyện kinh thiên động địa gì, tôi chỉ là muốn chặt tay cô mà thôi!"
Hàn Tịnh dừng lại, sau đó nói: "Ai bắt nạt lão đại, tôi sẽ lấy lại gấp nghìn lần! Tôi cho cô hai sự lựa chọn.
Một là chặt bàn tay cô đánh lão đại, hoặc là chính cô tự tát mình một trăm cái, coi như đền bù cho lão đại!"
"Cái gì, anh muốn tôi tự tát bản thân một trăm cái tát?"
Dương Tuyết kêu lên kinh hãi, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, Hàn thiếu, anh không thể làm như thế này với tôi!"
"Ừm, tôi nói rồi, không đánh cũng được."
Hàn Tịnh cười như không cười, hận ý trong mắt khiến Dương Tuyết bất giác rùng mình: "Chỉ là cô sẽ không chịu nổi hậu quả mà thôi!"
Cả người Dương Tuyết loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Vừa rồi cô ta chỉ quan tâm bộc lộ lửa giận trong lòng mà quên mất việc cân nhắc kỹ chuyện xúc phạm đến nhà họ Hàn thì sẽ có kết quả như thế nào.
Một năm trước, một nữ ngôi sao hạng nhất nổi tiếng vì muốn câu dẫn bố Hàn Tịnh đã khiến nhà họ Lục khó chịu.
Kể từ đó về sau, cô ta cũng không bao giờ gặp lại nữ ngôi sao đó nữa.
Cô ấy dường như bốc hơi khỏi thế gian, thậm chí đến cả các chó săn đứng đầu cũng không thể tìm ra bất kỳ tin tức nào vê cô ấy.
Bốc hơi khỏi thế gian...
Thân thể Dương Tuyết run lên, cô ta có một linh cảm nếu cô ta dám chọc giận Hàn Tịnh, thì số mệnh của cô ta cũng sẽ như vậy.
Dương Tuyết cúi đầu, cô ta im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Cô ta giơ tay tát mạnh vào mặt mình: "Bác sĩ Diệp, tôi sai rồi, cho tôi xin lôi."
Uyển Dư lạnh lùng liếc nhìn Dương Tuyết: "Nếu biết mình sai thì cứ tiếp tục đánh!"
Thứ mà Uyển Dư ghét nhất là làm cái gì mà hoa sen trắng trinh nữ chứ, đối với một số người thì nên đánh thì phải đánh, nếu bạn cứ tha thứ cho cô ta, cô ta sẽ không cảm kích bạn mà còn coi bạn là người dê bắt nạt, dũng khí cô ta sẽ càng lớn hơn nữa.
Dù sao thì Dương Tuyết với Diệp Hiểu Khê cũng là người trên một thuyền, lòng dạ của cô với bọn họ sớm đã lộ ra rồi, bất kể cô có làm gì thì bọn họ đều sẽ làm mọi cách để khiến cô không thể đứng dậy, vậy sao cô lại phải nhượng bộ hết lần này đến lần khác! Lời nói của Uyển Dư khiến Dương Tuyết tức giận đến nỗi biến sắc, nhưng ở trước mặt Hàn Tịnh, cô ta không dám bộp lại, chỉ có thể tự đánh từng cái từng cái vào mặt chính mình.
Ánh mắt Phó Thanh Vân nhìn Dương Tuyết cũng chứa đầy ghê tởm, lần này Dương Tuyết đã mạo phạm đến Hàn thiếu, ừm, sau này vai diễn của cô ta có thể ít thì ít thôi, dù sao thì kỹ năng diễn xuất của Dương Tuyết cũng không tốt.
Nếu không thì sau này có thể cắt cảnh của cô ta chỉ còn vài cảnh quay.
Anh ta chính là một tay cắt ghép có tiếng trong giới giải trí, sao nữ hạng bốn như Dương Tuyết, anh ta có thể dễ dàng biến cô ta thành sao nữ hạng số bốn mươi! Hàn Tịnh vừa đến, xe của Lục Minh Thành cũng chậm rãi dừng ở bên ngoài.
Một màn Hàn Tịnh dạy dô Dương Tuyết, Uống Thiếp đều nhìn thấy rõ ràng.
Anh ta ngập ngừng hỏi Lục Minh Thành: "Lão đại, Hàn thiếu vừa rồi giống như anh hùng cứu mỹ nhân vậy, chúng ta nên làm gì đây?"
Trước ánh mắt lạnh như băng của Lục Minh Thành, Uông Thiếp nhanh chóng thay đổi lời nói: "Không phải anh hùng, không phải anh hùng.
Muốn nói anh hùng thì nhất định phải là lão đại anh !"
Lục Minh Thành không tỏ thái độ, sau một lúc lâu im lặng, anh đột nhiên lên tiếng: "Cho dù vừa rồi Tiểu Tịnh rất anh dũng thì Uyển Dư cũng là vợ của tôi."
Uông Thiếp bí mật cho Lục Minh Thành một ngón tay cái, vẫn là lão đại lợi hại, bất kể bên cạnh Uyển Dư có bao nhiêu người theo đuổi thì cũng chỉ có lão đại mới là chồng trên pháp luật của Uyển Dư, điều này không ai có thể so sánh được.
Nghĩ đến điều gì đó, Uông Thiếp nhanh chóng nói với Lục Minh Thành: "Lão đại, hoa trên tay cô Diệp hình như là do Giang thiếu tặng."
"Trẻ con!"
Lông mày của Lục Minh Thành khẽ cau lại, mặc dù vô cùng ghét bỏ hành động tặng hoa này của Giang Tuấn Thành nhưng anh nghĩ đến việc có biết bao nhiêu đàn ông theo đuổi vợ mình như vậy, khiến trong lòng anh vạn phân khó chịu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!