Diệp Thịnh hiển nhiên đã ngủ say cùng với Trương Mỹ Lệ dịu dàng, giọng nói của ông ta rõ ràng mang theo sự không kiên nhẫn: "Ai? Đã nửa đêm còn gọi, có chuyện gì?!"
"Diệp Thịnh, tôi là Uyển Dư."
Uyển Dư vốn dĩ đã không còn gọi Diệp Thịnh là bố rồi, cô lạnh giọng nói câu từng từ: "Diệp Thịnh, mẹ tôi không chết vì bệnh, đúng không?!"
"Tiểu Uyển?"
"Mẹ tôi, rốt cuộc là vì sao mà chết?"
Diệp Thịnh nhất thời sửng sốt, trong giọng nói lộ ra vẻ hoảng sợ: "Tôi không biết nữa đêm rồi mà cô còn nói nhảm cái gì! Mẹ cô rõ ràng chết vì xuất huyết não, không phải lúc đó tôi đã nói với cô rồi sao?"
"Mẹ tôi không chết vì bệnh!"
Uyển Dư khẳng định chắc chắn nói với Diệp Thịnh: "Diệp Thịnh, mẹ tôi đã bị người khác giết! Bà ấy ngã trong vũng máu chết một cách thảm thương! Diệp Thịnh, ông nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai giết hại bà ấy?"
"Điên rồi! Tiểu Uyển, tôi cho rằng con người cô điên rồi! Mẹ cô rõ ràng chết vì bệnh, sao có thể bị người khác giết!"
Bởi vì quá bối rối, hơi thở của Diệp Thịnh có chút gấp gáp, giọng nói của ông ta bất giác nặng nề hơn: "Tiểu Uyến, con người cô tôi nghĩ càng ngày càng không biết xấu hổ, ngày ngày điên cuồng suy nghĩ lung tung, mặt mũi nhà họ Diệp tôi đều bị cô bôi vôi trét trấu rồi!"
"Mặt mũi?"
Uyển Dư cười lạnh: "Diệp Thịnh, tôi thật không biết Diệp gia các người còn có mặt mũi! Diệp gia có mặt mũi gì? Tiểu tam thì làm vợ chính thức, ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể bán đi, cái nhà này còn có mặt mũi gì ? Diệp Thịnh, ông nói cho tôi biết, mẹ tôi rốt cuộc đã chết như thế nào? Có phải là ông và Trương Mỹ Lệ đã hại chết mẹ tôi không?"
"Nói bậy!"
Diệp Thịnh tức giận gầm lên: "Càng nói càng lộng ngôn! Nói bậy bạt"
Nói xong Diệp Thịnh trực tiếp cúp điện thoại.
Uyển Dư cũng không thể chắc chắn có phải là do Diệp Thịnh và Trương Mỹ Lệ giết mẹ hay không, nhưng trong lòng cô biết rõ, cho dù cô có gọi cho Diệp Thịnh bao nhiêu lần cũng không thể hỏi ra hung thủ giết mẹ.
Sự thật về cái chết thương tâm của mẹ, cô chắc chắn sẽ tự mình tìm rõ! Uyển Dư bóp mạnh chiếc điện thoại trong tay: "Mẹ, con sẽ không để mẹ chết oan uổng, con nhất định sẽ trả lại công bằng cho mẹ! Mẹ, mẹ đổ nhiều máu như vậy có phải rất đau không?"
"Làm sao có thể không đau chứ! Nhiều máu như vậy, làm sao có thể không đau! Mẹ, người hẳn là rất đau..."
Uyển Dư lẩm bẩm nói: "Mẹ, con xin lỗi, con thật vô dụng.
Con đã không bảo vệ mẹ tốt.
Mẹ không những không bảo vệ được con mà còn không chăm sóc Tiểu Viên.
Tiểu Viên đến bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Mẹ, người ở trên thiên đàng, nhất định phải phù hộ Tiểu Viên sớm ngày tỉnh lại, cũng phù hộ cho con nhanh chóng tìm ra được sự thật"
"Mẹ, nếu con không thể tìm ra sự thật, con sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình..."
Uyển Dư ôm lấy đầu gối, cô co quặp ở góc giường, mặc dù bây giờ cô không rõ nhưng những kẻ tình nghi giết mẹ cô lớn nhất chính là Diệp Thịnh, Trương Mỹ Lệ bọn họ.
Uyển Dư cảm thấy cơ thể mình, rất rất là lạnh.
Những người khác được sưởi ấm bởi chính gia đình của chính mình, không cân biết bên ngoài có chịu biết bao nhiêu ấm ức thì chỉ cần trở về nhà, họ có thể cởi bỏ mọi đề phòng và phiền muộn, chỉ còn lại sự ấm áp như gió xuân.
Nhưng ở gia đình đó không hề dung thứ cho cô, người mà cô gọi là cha gân hai mươi năm nay căn bản không coi cô như con gái ruột của ông ta chút nào! Người ta nói có mẹ kế thì sẽ có bố kế, điều này quả thật một chút cũng không sai.
Nhà họ Diệp, Uyển Dư thực sự không muốn trở về nữa, nhưng cô luôn cảm thấy có thể tìm ra sự thật về cái chết của mẹ cô từ nhà họ Diệp.
Dù ghét nơi đó đến mức nào, Uyển Dư vẫn dự định dành thời gian để đến đó một lần nữa.
Uyển Dư vốn định trực tiếp đến nhà họ Diệp sau giờ làm việc, nhưng tối nay đoàn phim có buổi diễn lớn về thi tài y thuật, nên cô đến đoàn phim trước để giúp sắp xếp đạo cụ.
Ngay khi Uyển Dư đến đoàn, một em trai tay cầm một bó hoa loa kèn lớn đi vào đoàn: "Cho hỏi vị nào là Uyển Dư, Diệp tiểu thư vậy? Hoa của cô ấy."
Uyển Dư nghi ngờ câm lấy bó hoa, cô cứ tưởng là Hàn Tịnh, nhưng không ngờ chữ ký trên thiệp lại là Giang Tuấn Thành.
Giang Tuấn Thành? Uyển Dư cau mày, cô thật sự không nhớ mình quen người này từ khi nào.
Lúc Uyển Dư câm tấm thiệp lên, Dương Tuyết đang đứng bên cạnh Uyển Dư, nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp Dương Tuyết trực tiếp bùng nổ.
Chẳng trách, Giang Tuấn Thành nói cô ta là đồ bò, hóa ra chính con người không liêm sỉ Uyển Dư đã câu dẫn linh hồn Giang Thiếu! Không thể nhịn nổi! "Uyển Dư, cô đúng là con hồ ly tinh, cô vậy mà dám cướp Giang thiếu của tôi, tôi đánh chết cô!"
Nói xong, Dương Tuyết giơ tay tát vào mặt Uyển Dư một cái.
Uyển Dư còn đang nghĩ xem nên xử lý bó hoa như thế nào, ném vào thùng rác giữ lại để làm đạo cụ trong đoàn, cô không hề để ý tới hành động của Dương Tuyết, nên bị cô ta đánh một cái.
Dương Tuyết ra tay thực sự rất ác, Uyển Dư cảm thấy mặt mình chua xót, đau đớn, cô không có sở thích đặc biệt nào thích bị ngược đãi, nhịn tức là đức tính lương thiện tốt, nhưng cô học không nổi.
Ngay lúc sau, Uyển Dư liên đưa tay lên tát lại Cô ta.
Dương Tuyết thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới Uyển Dư lại dám đánh cô trước mặt nhiều người, cô che mặt, không dám tin trừng mắt nhìn Uyển Dư: "Uyển Dư, cô dám đánh tôi? Con hồ ly như cô còn dám đánh tôi?"
Nhất cử nhất động của Dương Tuyết với Uyển Dư đã thu hút rất nhiều người đến xem.
Lúc Uyển Dư gia nhập đoàn phim, đúng là không ít người bị Dương Tuyết, Linda đánh lừa, có thành kiến với Uyển Dư, nhưng khi tiếp xúc với thêm với Uyển Dư, không ít người đều có ấn tượng tốt vê cô, đặc biệt là sau chUyển Dương Tuyết hãm hại Uyển Dư ăn cắp chiếc nhẫn lần trước, mọi người đều nhìn nhận vấn đề một cách lý trí hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!