Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nàng Của Anh - Diệp Uyển Dư - Lục Minh Thành (FULL)

Lời giải thích của Dương Tuyết trong sự liều lĩnh đó có một chút dễ thương, mặc dù những gì cô ta làm thực sự là sai, tuy nhiên thái độ chủ động nhận lỗi của cô ta nhận không ít thiện cảm của người trong đoàn.

Uyển Dư cũng không ngờ đến Dương Tuyết lại trực tiếp thừa nhận hãm hại mình, cô biết chuyện xảy ra ngày hôm qua không đơn giản như Dương Tuyết nói, tuy nhiên, vì Dương Tuyết đã chủ động xin lỗi, nếu cô cứ tiếp tục trách cho Dương Tuyết thì chỉ chứng tỏ mình là người cố chấp, không nhượng bộ.

Hôm nay, Dương Tuyết, Trịnh Y, Linda bọn họ không có cố ý công kích Uyển Dư nữa khiến bầu không khí của đoàn phim ôn hòa đến hiếm thấy.

Uyển Dư sau khi bận rộn hoàn thành công việc liên rời khỏi đoàn phim, tối nay là buổi tiệc từ thiện thường niên ở Hải Thành, cô cũng muốn tham gia buổi tiệc từ thiện này.

Uyển Dư mặc dù không thích điều này nhưng trong buổi tiệc từ thiện tối nay sẽ có phần đấu giá từ thiện, chiếc dây chuyền ruby mà mẹ cô vẫn đeo cũng sẽ bị đem ra đấu giá hôm nay.

Nghĩ đến sợi dây chuyền đó, Uyển Dư hận đến nghiến răng nghiến lợi, Diệp Thịnh là tên quỷ hút máu, ông ta không những chiếm đoạt hết tất cả tài sản của mẹ cô, mà bây giờ đến di vật duy nhất của mẹ cô cũng không bỏ qua! Bây giờ cô lại không có nhiều tiền, căn bản không thể giành được chiếc dây chuyền ruby đó về lại, cô hôm nay đã nhờ Tô Trà Trà giúp mình xin được thư mời đến buổi tiệc từ thiện này, chỉ là muốn xem ai sẽ đấu giá được dây chuyền của mẹ mình, sau đó cô sẽ cùng người đó thương lượng, đợi đến lúc cô đủ tiền sẽ mua lại dây chuyền của mẹ.

Buổi tối từ thiện tối nay là một sự kiện trọng đại ở Hải Thành, cô biết chắc Diệp Hiểu Khê nhất định sẽ tham dự, chỉ là Uyển Dư không nghĩ đến bản thân với cô ta lại oan gia ngõ hẹp đến thế.

Vừa bước vào sảnh tiệc, cô liên nhìn thấy Diệp Hiểu Khê trong bộ váy dạ hội lệch vai màu tím nhạt.

Diệp Hiểu Khê ăn mặc thanh lịch cao quý, mái tóc xoăn vàng búi cao, vòng cổ kim cương màu xanh đậm tôn lên làn da trắng nõn nà càng thêm lấp lánh, trông rất xinh đẹp như một nữ hoàng thời Trung cổ châu Âu.

Linda, Triệu Na, Trương Tuyết, Trịnh Y, còn có một vài người nổi tiếng nữa mà Uyển Dư không kể tên, mọi người đều bao quanh Diệp Hiểu Khê, Diệp Hiểu Khê mỉm cười tỏa sáng, trong đại sảnh có không ít đàn ông đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về cô ta.

Diệp Hiểu Khê đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ hay thèm muốn của cánh đàn ông, mỗi bước đi động tác của cô ta đều trở nên điềm đạm và duyên dáng hơn.

Buổi tiệc tối nay rõ ràng đã trở thành hội trường của riêng của Diệp Hiểu Khê.

Uyển Dư tối nay chỉ muốn xem ai sẽ lấy được sợi dây chuyền nên không muốn phát sinh nhiều chuyện, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Khê rồi đi đến góc bên cạnh, chờ cuộc đấu giá bắt đầu.

Diệp Hiểu Khê bọn họ cũng nhìn thấy Uyển Dư, bọn họ cũng định sẽ khiến Uyển Dư tối nay không thể nào yên ổn.

Diệp Hiểu Khê nháy mắt với Triệu Na, Triệu Na liên nắm lấy cánh tay của Uyển Dư: "

Uyển Dư, với thân phận này của cô cũng có thể vào đây sao? Lén lút lẻn vào đây đúng không?"

Đôi mắt Triệu Na đầy vẻ khinh thường, biết Uyển Dư không phải ở cùng Lục Minh Thành khiến cô ta càng thêm tự tin.

Không đợi Uyển Dư lên tiếng, Triệu Na đã hét lớn lên: "Bảo vệ tối nay có chuyện gì vậy! Buổi tiệc đẳng cấp như vậy lại có thể tùy tiện cho chó mèo gì vào cũng được sao!"

Dương Tuyết còn sợ người khác không chú ý đến mình, nghe Triệu Na nói xong, cô ta cũng mặt đầy khinh thường nói: "Có một số người, tay chân không sạch sẽ nha, cô ta ở đây chúng tôi sợ sẽ mất đi thứ gì đó nữa! Bảo vệ đâu? Còn không nhanh lôi loại người tay chân không sạch sẽ này đuổi ra ngoài!"

Dương Tuyết hôm qua đã nhận được tin Uyển Dư không hề chấp nhận lời cầu hôn của người giàu có bí ẩn đó.

Cô ta cũng từng tiếp xúc với rất nhiều đại gia, đều là những người rất cân mặt mũi, cô ta cảm thấy nếu Uyển Dư đã từ chối người giàu có đó nhất định sẽ không có kết quả tốt, nếu không hôm nay cô cũng sẽ không mang chiếc váy dạ hội taobao chín mươi chín tệ đến tham gia buổi tiệc từ thiện này.

Mạo phạm đến một người đàn ông giàu có bí ẩn, gia thế phía sau anh ta có về không tầm thường đâu, Uyển Dư đã đủ khốn khổ rồi, ừm, vậy cô ta sẽ giảm đạp lên cô lần nữa khiến Uyển Dư càng thêm đau khổ.

Nghe xong lời Dương Tuyết nói, trong lòng Uyển Dư không khỏi cười lạnh, nhìn xem, sự hòa thuận trong đoàn phim sáng nay thật sự chỉ là ảo giác, Dương Tuyết một khi tìm thấy cơ hội thì sẽ ngay lập tức tìm cô gây phiền phức.

Uyển Dư cảm thấy thế giới này thực sự nực cười, cô trước nay chưa bao giờ xúc phạm đến Dương Tuyết, Trịnh Y bọn họ, nhưng để lấy lòng Diệp Hiểu Khê, bọn họ lại liêu mạng mà dẫm đạp lên cô.

Quá uy quyền, quá tư lợi! Diệp Hiểu Khê hết lần này đến lần khác mượn dao giết người cũng quá tàn nhẫn rồi! Giọng nói Dương Tuyết thu hút không ít người đến xem,còn có một số người thích xem náo nhiệt, có người sợ thiên hạ không loạn đã gọi bảo vệ qua đây.

Nhìn thấy bảo vệ đi vào, sắc mặt Dương Tuyết càng thêm tự mãn, cô ta cao ngạo hất cằm bộ dạng làm như không nhìn Uyển Dư.

"Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Loại người này cũng cho vào được, bát cơm này các ngươi có phải không cần nữa phải không?!"

"Tôi......"

Nhân viên bảo vệ nhìn Uyển Dư rồi lại nhìn Dương Tuyết, trong giây phút đó anh ta thực sự không biết phải làm gì.

Triệu Na vội vàng chạy tới chỗ bảo vệ, cô ta chỉ vào mặt Uyển Dư: "Cô ta hoàn toàn không được mời tham gia buổi tối từ thiện tối nay, các người mau chóng tống cổ cô ta ra cho tôi!"

Những người đến tham dự buổi tối từ thiện này đều là những người có tiếng ở Hải Thành nên bảo vệ không dám tùy tiện xúc phạm đến người khác, anh ta chỉ có thể kính cẩn nói với Uyển Dư: "Vị tiểu thư này, làm phiên cho tôi xem thư mời của cô."

"Thư mời nào chứ! Thư mời cho buổi tối từ thiện này là do công ty chúng tôi làm.

Tôi đã xem qua rồi, trên đó căn bản không có tên cô ta!"

Triệu Na cũng chú ý đến chiếc váy dạ hội của Uyển Dư, cô ta túm lấy váy của Uyển Dư: "Hì, chiếc váy này trông giống như hàng chợ vậy, buổi tiệc lần này của chúng ta sẽ mời loại người như này sao?!"

Triệu Na hung dữ muốn xé xác của Uyển Dư, cô ta thực sự không nhìn thuận mắt Uyển Dư, lúc đại học cô ta cũng thích qua vài người con trai, nhưng những người con trai kia đều coi Uyển Dư như nữ thân.

Tối nay, Uyển Dư thuận tiện mặc một bộ váy dạ hội chưa đến một trăm tệ, nhưng vẫn linh động và lịch sự, cô xinh đẹp như nàng tiên hạ phàm, những nhãn hiệu lớn trên người Triệu Na ở trước mặt cô đều giống như cát bụi.

Người với người chính là khốc liệt như thế, có một số người dù có mang lễ phục đến tận mấy chục vạn tệ cũng không bằng người khác mang lễ phục chưa đến trăm tệ.

Có trách thì cũng trách Uyển Dư quá đẹp khiến Triệu Na cô ta nhìn không thuận mắt! "Đúng thế, chiếc váy này chắc là mua từ taobao phải không?"

Ánh mắt của Dương Tuyết cũng tỏ vẻ đầy khinh thường.

"Anh bảo vệ, người trong bữa tiệc tối nay đều là người nổi tiếng của tầng lớp thượng lưu, các anh không thể để loại quỷ nghèo này làm bẩn mắt chúng tôi được đâu! "

Quỷ nghèo?! Nhân viên bảo vệ cũng là con nhà nghèo, nghe xong lời này trong lòng anh ta liên thấy khó chịu, không khỏi có chút bất mãn với Dương Tuyết và Triệu Na.

Quả nhiên, thế giới này thật bất công, một số người bẩm sinh đã ngậm thìa vàng cao cao tại thượng, có người từ khi sinh ra đã là ở tầng đáy của xã hội.

Đúng, bọn họ nghèo, nhưng bọn họ không ăn trộm ăn cướp, cũng không đi bán thân để vào nhà giàu, dựa vào cái gì mà lại bị người khác dẫm đạp lên nhân phẩm của mình! Mặc dù nghĩ vậy nhưng nhân viên bảo vệ cũng không dám xúc phạm đến Dương Tuyết và Triệu Na, anh ta cũng sợ mất bát cơm không dễ kiếm được này.

Anh ta bất lực nhìn vào Uyển Dư: "Vị tiểu thư này, làm phiên cô cho tôi xem thư mời"

"Chỉ cần cô có thư mời, bọn họ không thể làm khó cô nữa."

Uyển Dư siết chặt túi xách của mình, cô quả thực có một thư mời, nhưng thư mời cho bữa tiệc cao cấp như thế này đều có viết tên.

Thư mời mà cô mang theo là thư mời của công ty đưa cho Tô Trà Trà.

Khi vào hội trường bảo vệ có thể không phát hiện ra, nhưng Triệu Na bọn họ đều biết cô, nếu bọn họ nhìn thấy thư mời sẽ phát hiện cô lén lút vào đây.

Với tính khí của Triệu Na, Dương Tuyết bọn họ chắc chắn nếu biết cô lẻn vào, bọn họ nhất định sẽ đem chuyện này phát tán cho cả thành phố biết, khiến cô không thể ngóc đầu lên nổi.

Uyển Dư cũng là một người cần thể diện, chuyện mất mặt thế này cô thực không chịu nổi.

"Triệu Na, Dương Tuyết các cô thật nhàm chán!"

Uyển Dư không định đối chấp với Dương Tuyết, cô lạnh lùng liếc bọn họ một cái rồi quay đi.

"Nhìn xem, chột dạ rồi kìa! Tôi biết mà, cô ta không có thư mời!"

Dương Tuyết trừng mắt nhìn nhân viên bảo vệ: "Anh còn ngây ra đó làm gì?! Còn không mau tống cổ cô ta ra ngoài!"

"Chuyện này..."

Nhân viên bảo vệ nhìn Dương Tuyết rồi lại nhìn Uyển Dư, chưa nói đến việc anh ta cảm thấy mình với Uyển Dư đều cùng cảnh ngộ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Dư anh ta cũng không nỡ xuống tay.

"Không tống cổ cô ta ra phải không? Được, tôi đi tìm quản lý của các người! Tôi sẽ nói quản lý các ngươi tống cổ toàn bộ ra ngoài!"

Triệu Na hai tay chống nạnh bộ dạng như con chuột chù.

Cô ta từ xa nháy mắt với Linda, ngay lập tức đã mời được quản lý của bọn họ vào.

Linda sớm đã chào hỏi quản lý an ninh, quản lý an ninh nhận lợi ích từ Linda , đương nhiên sẽ không chừa cho Uyển Dư chút mặt mũi nào.

Ông ta đem theo vài bảo vệ hùng hổ đi tới, ông ta trịnh trọng nhìn Uyển Dư: "

Không có thư mời phải không? Không có thư mời nhanh cút ra ngoài cho tôi! Buổi tiệc này của chúng tôi không có tiếp nhận người không có thân phận!"

"Quản lý, cô ta không phải chỉ là không thân phận mà còn lén lút vào!"

Dương Tuyết đứng bên cạnh quản lý an ninh, cố ý cao giọng để mọi người xung quanh nghe được lời cô ta nói.

"Dạo gần đây cô ta có đến giúp đỡ đoàn phim chúng tôi, cô ta ăn trộm đồ bị chúng tôi bắt được mấy lần! Tối nay trên người mọi người đều mang không ít đô nha, cô ta nhất định là muốn ở đây để thể hiện kỹ năng của mình đó!"

Sau khi nghe Dương Tuyết nói, ánh mắt của mọi người xung quanh đều hướng về Uyển Dư, tràn đầy khinh thường.

"Chúng ta làm sao có thể cùng kẻ trộm đi dự chung tiệc chứ, thật là mất đẳng cấp mà!"

"Đúng vậy nha, trong túi xách của tôi còn có trang sức, lát nữa tôi nhất định phải cẩn thận một chút kẻo bị cô ta trộm mất!"

"Trong túi tôi cũng có, tôi phải chú ý hơn rồi."

"Loại người tay chân không sạch sẽ này nên tống cổ ra ngoài!"

"Đúng, tống cổ ra ngoài, chúng tôi yêu câu tống cổ cô ta ra ngoài! Ra ngoài! Cút ra ngoài!"

Người quản lý an ninh bước tới, giọng đây đe dọa: "Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng! Cút ngay! Nếu không, tôi bây giờ sẽ gọi người đến tống kẻ trộm như cô vứt ra ngoài!"

Nghe những lời bàn tán xung quanh cùng giọng nói của quản lý an ninh, ánh mắt Uyển Dư lạnh lùng đến cực điểm, tham gia loại buổi tiệc này, rất nhiều trường hợp người cầm thư mời không phải là người thật, mọi người trong lòng đều biết rõ, nhưng nếu một khi bị đem ra trước đám đông bêu rếu thì đúng là xấu mặt.

Hơn nữa, mọi người ở đây đều hùa theo xem cô là kẻ trộm, nếu như cô bây giờ bị bảo vệ lôi vứt ra ngoài, cô nhất định sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố! Đến lúc đó, cho dù cô có lương tâm trong sáng, thì người khác cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt là trên trộm, quá đáng hơn bọn họ có lẽ sẽ áp đặt loại oan ức này lên người Bảo Bảo và Bối Bối! Cô sẽ không để Bảo Bảo Bối Bối bị người khác dèm pha là con của kẻ trộm, càng không để bị người khác chụp cái mác bẩn thỉu này lên đầu cô! "Xin lỗi tôi ngay! Cho dù tôi có đi ra hay không thì tôi cũng không phải là kẻ trộm! Ông tận mắt thấy tôi trộm đồ sao?! Ông dựa vào cái gì mà đem cái mác trộm đồ giáng lên đầu tôi?!"

Uyển Dư thách thức ánh nhìn của quản lý bảo vệ: "Ông đây là vu khống, sẽ chịu trách nhiệm pháp lý"

Quản lý an ninh không ngờ đến Uyển Dư một thân một mình bị ông ta đe doạ còn dám chống trả, nhất thời sững sờ.

Uyển Dư lạnh lùng thu hồi ánh mắt khỏi khuôn mặt ông ta, sau đó nói với Dương Tuyết và Triệu Na: "Tôi có trộm gì không, Dương Tuyết, Triệu Na, tôi nghĩ các cô biết rõ hơn tôi! Có cần tôi cho mọi người xem đoạn video này thì hai người các cô mới chịu dừng lại?"

Uyển Dư lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Tuyết và Triệu Na nói từng chữ một.

Ngừng một chút, Uyển Dư tiếp tục nói: "Hay là, trước tiên tôi nên để cho mọi người nghe đoạn ghi âm này ha"

Ghi âm? ! Triệu Na và Dương Tuyết liếc nhìn nhau, sắc mặt bọn họ có chút khó coi, bọn họ thực sự không biết trong tay Uyển Dư rốt cuộc có đoạn ghi âm nào.

Dương Tuyết sợ Uyển Dư thật sự có đoạn ghi âm gây bất lợi cho mình, liên vội vàng nói với quản lý an ninh: "Mau cho người ném kẻ trộm này ra ngoài! Chúng tôi đều không muốn nhìn thấy kẻ trộm này nữa Quản lý an ninh tỉnh tảo lại, nhanh chóng ra lệnh: "Đem cô ta vứt ra ngoài cho tôi! "Đừng chứ, chúng ta còn chưa nghe đoạn ghi âm mà, sau khi nghe xong đoạn ghi âm thì ném cô ta ra ngoài cũng không muộn!"

Không biết ai nói cây này khiến mọi người tại hiện trường bắt đầu nhao nhao đồng ý: "Đúng rồi, chúng tôi cũng muốn nghe bản ghi âm, nhanh phát bản ghi âm đi!"

Người tham dự buổi tiệc này đều là người giàu có quyền lực, quản lý an ninh cũng không dám mạo phạm đến ai, ông ta chỉ có thể khó xử nhìn Dương Tuyết.

Không đợi Dương Tuyết lên tiếng, Uyển Dư đã lấy điện thoại ra, mở khóa, không chút do dự phát đoạn ghi âm lên Cô sớm biết Dương Tuyết sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, may mà cô đã chuẩn bị từ trước, buổi sáng lúc Dương Tuyết xin lỗi cô, cô đã ghi âm lại.

Trong điện thoại của Uyển Dư, giọng nói đầy tội lỗi của Dương Tuyết từ từ truyền đến.

"Được rồi, tôi thừa nhận rằng hôm qua chính tôi đã hãm hại Uyển Dư! Tôi lợi dụng lúc phòng nghỉ không có ai đã bỏ chiếc nhẫn vào túi của cô ta! Ai biểu do cô ta đẹp hơn tôi, nên tôi mới nhìn cô ta không thuận mắt, muốn khiến cho cô ta chịu khổ một chút! "

Sau khi nghe đoạn ghi âm này, sắc mặt của Dương Tuyết đột nhiên thay đổi, cô ta không còn khoác lên được dáng vẻ thanh tao của một tiểu thư nữa, cô ta lao tới giật lấy điện thoại di động của Uyển Dư.

"Uyển Dư, cô tắt đoạn ghi âm đi ! Cô mau tắt đoạn ghi âm cho tôi!"

Uyển Dư trước nay luôn yêu hòa bình và không thích gây ồn ào với người khác, nhưng Dương Tuyết ức hiếp người quá đáng, cô cũng không thể hết lần này đến lần khác bỏ qua cho cô ta.

Uyển Dư giơ điện thoại lên cao, giọng nói trong điện thoại vẫn tiếp tục, Dương Tuyết không hổ danh là diễn viên, khi nói lời xin lỗi, mặc dù trong lòng không chân thành chút nào nhưng giọng nói của cô ta lại có vẻ vô cùng chân thành.

"Uyển Dư, xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý hãm hại cô, cô tha thứ cho tôi lần này đi! Tôi thừa nhận cô không phải kẻ trộm, là do tôi không tốt, vê sau tôi sẽ không gây phiền phức cho cô nữa!"

Giọng nói trong điện thoại của Uyển Dư đột ngột dừng lại, hiện trường liên diễn ra một cảnh náo động nhốn nháo.

"Hóa ra cô Diệp không phải là kẻ trộm!"

"Đúng vậy, một số người thật không biết xấu hổ.

Đều bị phát hiện hãm hại người khác trộm đồ rồi, còn mặt mũi quy người khác là kẻ trộm!"

"Còn nói cái gì mà sau này sẽ không gây phiền phức, bây giờ không phải đang ức hiếp người ta sao? Nói chuyện như đánh rắm vậy! Thật ghê tởm'"

"Có điều những lời Dương Tuyết nói không hề sai nha, cô Diệp đúng là đẹp hơn cô ta nhiều! Cho dù Dương Tuyết mặc một chiếc váy cao cấp của Dior còn cô Diệp này đang mặc một chiếc váy dạ hội rẻ tiền, nhưng khi cô ta đứng ngay trước mặt cô Diệp chẳng khác gì một hầu gái!"

"Phải rồi, người ta đẹp mang gì cũng đẹp! Nếu đã xấu thì dù có mang đồ đắt tiền cũng xấu xí thôi!"

Nghe những lời bàn tán xung quanh, vẻ mặt của Dương Tuyết đen xịt, khó coi đến cực điểm, cô ta không dễ gì mới bước vào được thế giới thượng lưu này, cô ta rất trân trọng danh tiếng của mình, cô ta tuyệt đối sẽ không để danh tiếng của những ngày tháng làm việc chăm chỉ bị phá hủy ! Dương Tuyết lo lắng đến nỗi trong lời nói mang theo chút khóc: "Không phải như thế này! Mọi người nghe tôi nói, thực sự không phải như thế này! Đoạn ghi âm này là giả! Là ...

là do Uyển Dư muốn hãm hại tôi! Đúng rồi, chính cô ta đang hãm hại tôi, mọi người đừng để bị cô ta qua mặt! "

"Hãm hại cô? Cô Diệp người ta là ép cô xin lỗi cô ấy hay sao?"

"Đúng vậy, âm thanh rõ ràng như vậy, nếu chúng tôi còn nghe không ra thì chúng tôi thật sự là não tàn"

"Kẻ trộm la hét bắt trộm đô, người bây giờ đúng là càng ngày càng vô liêm sĩ mà"

"Tôi......

Dương Tuyết nhìn thấy Giang Tuấn Thành đứng sang một bên xem náo nhiệt, cô ta dậm chân, chạy tới trước mặt anh ta bày ra vẻ mặt đáng thương cầu cứu: "Giang thiếu gia, tôi bị người ta bắt nạt rồi, anh giúp tôi làm chủ có được không?"

Giang Tuấn Thành lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, cười như không cười nói: "Cô là loại cỏ rác nào vậy, cô bị người ta bắt nạt liên quan cái quái gì đến tôi?!"

Dương Tuyết bị lời nói của Giang Tuấn Thành làm cứng họng, mọi người đều nói rằng bên cạnh Giang Tuấn Thành có vô số phụ nữ, khi chơi chán xong lại vô tình đến tuyệt độ, quả đúng là vậy.

Hôm trước cô ta còn lên giường với anh ta, còn được anh ta tặng nhẫn năm trăm vạn tệ, không ngờ anh ta bây giờ lại quên mất cô là loại cỏ rác nào.

Dương Tuyết không can tâm mất mặt như vậy, cô ta văn vẹo eo thon, nhẹ giọng nói: "Giang thiếu, anh thật là xấu.

Tối hôm đó, anh còn bảo người ta chỗ đó rất lớn mà."

Khóe môi Giang Tuấn Thành càng thêm tà ác, anh ta liếc nhìn lông ngực nhấp nhô của Dương Tuyết: "Chà, thật sự rất lớn, giống như một con bò sữa vậy, có thể không to sao?"

Giang Tuấn Thành uống cạn ly rượu đỏ: "Cho tôi thêm ly nữa, tôi bị sốc không cẩn thận đâm trúng bò sữa, tôi gan nhỏ sợ là..."

Mọi người phá lên cười, Dương Tuyết sắc mặt trắng bệch vì tức giận, không còn mặt mũi giẫm đạp Uyển Dư nữa, cô ta cay đẳng nhìn chằm chằm vào Uyển Dư, tức giận quay người chạy ra hành lang bên cạnh.

Triệu Na không cam tâm, không chỉ không khiến cho Uyển Dư mất mặt, mà còn khiến cô được ngẩng đầu, cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Diệp tiểu thư? Ha, đúng là tiểu thư nha! Mọi người đều không biết vị Diệp tiểu thư này đã từng một đêm gọi tận ba người đàn ông, đêm đó ha ha thực không thể nào miêu tả nổi!"

"Một đêm gọi tận ba người đàn ông?"

"Quả thực người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài, thoạt nhìn thì giống ngọc nữ, nhưng thực ra lại là...

Nghe những lời bàn tán xung quanh, khóe môi Triệu Na không khỏi nhếch lên.

Lời đồn là thứ đáng sợ nhất, nếu như mọi người đều cho răng Uyển Dư là loại phụ nữ không biết xấu hổ thì sau này cô ta muốn xem thử Uyển Dư làm thế nào có thể sống sót được ở cái đất Hải Thành này! Uyển Dư, cô xúc phạm đến Triệu Na tôi thì cả đời này đừng hòng nghĩ đến việc ngẩng đầu! "Triệu Na, cô thật lợi hại nha"

Sắc mặt Uyển Dư không có chút hoảng sợ, cô cười nhẹ, mặc dù giữa hàng lông mày có mang theo chút châm biếm nhưng vẫn đẹp nghiêng nước nghiên thành.

"Tôi thậm chí còn không hề biết bản thân đã từng gọi qua ba người đàn ông nha, cô thế nào lại biết chuyện này vậy, ừm, con giun trong bụng tôi còn không lợi hại bằng cô đâu!"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!