Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Mười Năm Yêu Thầm Người - Mao Tiểu Vũ

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã dính vào rồi, dù có ghét bỏ cũng không ném được.

Mao Tiểu Vũ thở dài một tiếng trong lòng, lại cảm thấy bộ dạng này của Vương Tử Văn cũng có chút mới mẻ, đáng yêu, tuy lúc trước mình thích người này là bởi tư thái ưu nhã đáng ngưỡng mộ, nhưng sau khi ảo ảnh tiêu tan, quan sát gần hơn thế này, hình như...... cũng khá moe.

Mao Tiểu Vũ cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa rồi, diều hâu biến thành kền kền mà vẫn còn thấy đối phương đẹp trai hết nấc, đúng là......vô phương cứu chữa.

"Em về hả?" Vương Tử Văn túm lấy tay cậu, nhéo nhéo lòng bàn tay, "Anh đưa em về nhé."

Mao Tiểu Vũ bị hắn nhéo lòng bàn tay, cảm giác tê dại chạy thẳng vào tim, khiến hai đùi như nhũn ra. Trong lòng cậu hoảng hốt, không biết cứ vậy theo Vương Tử Văn về nhà sẽ có chuyện gì xảy ra, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, có hơi sờ sợ......

Vương Tử Văn đương nhiên nhận ra cậu khẩn trương, thật ra chính hắn cũng rất khẩn trương, theo lý thuyết thuận nước dong thuyền, hẳn nên làm hết những chuyện cần làm, huống chi Mao Tiểu Vũ không có cảm giác an toàn, hắn đúng ra nên đem cậu lột sạch, sau đó phát huy chút kỹ thuật giường chiếu hơn xa người thường, nhóc con này mới có thể hoàn toàn yên tâm, mới có thể tin hắn không lừa dối cậu, hắn thật sự yêu cậu, không ngại thân thể cậu.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Vương Tử Văn lại vẫn cảm thấy tim đập bình bịch trong lồng ngực, kỳ thực hắn cũng hơi lo không biết đến lúc đó mình có thể cương được không, có thể không biết phải làm thế nào không, có thể mù mờ làm đau Mao Tiểu Vũ không...... Dẫu sao lưỡng tính đồng thể gì gì đó, đừng nói từng thấy, nghe qua cũng chỉ mới vài lần......

Muốn tìm bạn gay tốt để thảo luận công phu trên giường cũng không tìm được, chỉ có thể tự mình mò mẫm thôi......

Mấu chốt là......phải mò mẫm kiểu gì đây? Dùng phía trước hay là phía sau? Hay cả hai chỗ? Không phải là vừa dùng phía trước vừa dùng phía sau đấy chứ......

Vương Tử Văn càng nghĩ càng khẩn trương, vội vàng lấy di động ra hòng phân tán lực chú ý, lấy ra rồi mới phát hiện vì cuộc gặp với Mạc tổng nên mình đã chuyển sang chế độ im lặng, hèn gì anh hai gọi cho hắn không được.

Hắn mở lại chuông, vừa đi vừa nói, "Cái đó...... Mấy thứ cần...cần có nhà em đã có chưa?"

Mao Tiểu Vũ run lên một chút, không trả lời.

"Ý anh là...... Nếu em chưa...uhm...chưa chuẩn bị tốt thì để sau cũng...cũng được."

Hắn vừa nói dứt câu, Mao Tiểu Vũ đã cắn môi, tay hơi hơi rụt lại, rầu rĩ ừ một tiếng. Vương Tử Văn thấy mà đau lòng, biết cậu lại suy nghĩ linh tinh rồi, vội vàng sửa lời, "Cơ mà...anh có hơi không nhịn được, dẫu sao sớm muộn cũng phải làm, hay cứ làm luôn đi nhỉ." Nói xong nâng tay Mao Tiểu Vũ lên hôn một cái, "Nếu như làm không tốt......em đừng ghét bỏ anh nhé, hắc hắc......"

Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng như sao của người đàn ông đối diện, nhìn một hồi lâu mới nói, "Thật ra......trước kia chúng ta đã......"

Còn chưa nói xong hai chữ 'từng làm', đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Vương Tử Văn vẫn nắm tay cậu, cười với cậu một cái, nhận cuộc gọi.

"Alo? Na Na à? Sao thế?"

Đầu dây bên kia hết sức ồn ã, như là đang ở trong quán bar vậy, Vương Tử Văn nhíu mày, quả nhiên nghe thấy bên kia truyền tới một giọng nam có hơi lưu manh, "Alo, anh là anh họ của cô ấy đúng không?"

"......Cậu là ai?"

Giọng nam kia đáp, "Tôi là bạn học của Na Na...... Haiz, này không quan trọng, anh mau qua đón cô ấy đi, cô ấy vừa bị mấy tên lưu manh chuốc say, nếu không phải tôi đi ngang qua thì...... Này này! Cút ngay! Đây là bạn gái tôi...... Mấy người con mẹ nó muốn chết đúng không, cút cút cút!...... Alo, anh họ, anh tới mau đi, mấy tên này mẹ nó uống rượu đến điên rồi."

Vương Tử Văn lập tức hỏi địa chỉ, cúp điện thoại rồi vội vàng nói, "Mao Mao, anh phải tới quan bar đón Na Na, em có muốn đi cùng không?"

Mao Tiểu Vũ cả kinh, đi vài bước theo hắn, hỏi, "Na Na có sao không?"

"Không sao, có người đang bảo vệ con bé rồi, anh cần qua đó đón nó ngay."

Vương Tử Văn đứng từ xa mở khóa xe, Mao Tiểu Vũ đột nhiên nhớ đến cái gì, dừng lại, có chút do dự.

"Sao thế?"

"Văn Văn......đang ở nhà một mình." Mao Tiểu Vũ do dự nói, "Muộn quá rồi, con bé sẽ sợ hãi."

Vương Tử Văn xoa xoa đầu cậu, khuyên giải, "Vậy em về nhà đi, anh đi một mình được rồi, cũng không có chuyện gì đâu, người vừa gọi đến là bạn con bé."

Mao Tiểu Vũ vẫn còn lo lắng, nói, "Thế chừng nào đón được Na Na anh báo cho em một tiếng nhé, nhắn cho em cái tin thôi cũng được."

Vương Tử Văn nhìn cậu một lát, đột nhiên nắm cằm cậu nhanh chóng hôn lên môi cậu một cái, cười nói, "Tuân lệnh, bà xã."

Mao Tiểu Vũ đỏ bừng cả mặt, Vương Tử Văn bật cười ha ha, vẫy vẫy tay rời đi.

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng Vương Tử Văn nữa Mao Tiểu Vũ mới xoay người đi, nhớ đến con gái ở nhà một mình hơn nửa ngày, cậu lập tức nóng ruột, chạy vội về nhà.

Vương Tử Văn vừa định vào xe, bỗng nhớ ra muốn nói chuyện để Tô Chu đóng nam số 2 trong phim 'Thiết hải' cho Mao Tiểu Vũ. Vì cùng Đoàn Lăng đi gặp gia trưởng, hưởng tuần trăng mật gì gì đó, nên Tô Chu đã nghỉ phép hơn một tháng rồi, đầu tư của 'Thiết hải' về cơ bản đã đầy đủ, cũng nên đến lúc khởi động máy, vì thế hắn vừa mở cửa vừa gọi cho Mao Tiểu Vũ, muốn ngày mai cậu hỏi thử Tô Chu xem chừng nào có thể về làm việc trở lại được.

Vừa nhấn nút gọi, đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc từ cách đó không xa, Vương Tử Văn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn, trông thấy màn hình không ngừng lóe sáng trong đêm tối.

Hắn đi qua nhìn một chút, quả nhiên là điện thoại của Mao Tiểu Vũ, có lẽ lúc ngăn hai người đánh nhau không cẩn thận rơi ra. Vương Tử Văn nhặt lên, nghĩ mình nên đưa lại cho cậu, nhưng lại không yên tâm về Đào Y Na, dứt khoát cất vào túi, tính đón em gái về xong mới quay lại tìm Mao Tiểu Vũ, trả cho cậu.

Vì thế hắn liền hủy cuộc gọi, vào xe, nhấn ga đi về phía quán bar.

Tới nơi, hắn rất nhanh đã tìm được Đào Y Na, canh chừng cô là một cậu chàng đầu trọc, rõ ràng ngũ quan rất đoan chính, nhưng lại cố tình ăn vận không khác gì phường lưu manh.

Đầu trọc nói, "Anh họ, sau này anh đừng để Na Na chơi cùng đám bạn này nữa, chẳng được mấy người tốt, chắc chắn bọn họ cố tình chuốc say cô ấy đấy."

Vương Tử Văn nói tiếng cảm ơn, thấy bộ dạng túng quẫn của cậu ta, liền nói, "Đây là danh thiếp của tôi, bộ phim truyền hình sắp tới tôi quay đang tìm diễn viên quần chúng, nếu cậu có hứng thú thì tới nhé, xem như tôi cảm ơn cậu."

Đầu trọc ngẩn người, cúi đầu nhìn cái tên trên danh thiếp, đột nhiên cả kinh, "Anh là Vương Tử Văn?!"

'Hoạn thần' vừa làm mưa làm gió trong nước, bây giờ còn bán được bản quyền ra nước ngoài nữa, khắp Trung Quốc không mấy ai không biết bộ phim này, Vương Tử Văn là tổng đạo diễn, cũng xem như được người người biết tên, đầu trọc khiếp sợ nói, "Ai u, người ở hiền sẽ được gặp lành, cảm ơn đạo diễn Vương, tôi nhất định sẽ tới góp vui, vừa hay gần đây đang túng thiếu không có cơm ăn."

Vương Tử Văn ôm ngang Đào Y Na lên, cười đáp, "Không có cơm ăn mà còn rảnh rỗi tới quán bar à?"

"Tôi tới đây làm công đó, chứ đâu ra tiền mà phung phí." Đầu trọc hôn tấm danh thiếp một cái, cầm trong tay lắc lắc, "Tạm biệt đạo diễn Vương, hôm nào gặp lại nhé."

Vương Tử Văn gật gật đầu, ôm Đào Y Na rời đi.

Đào Y Na say đến bất tỉnh nhân sự, Vương Tử Văn khiêng cô về, lại hầu hạ lau mặt cởi áo khoác, ôm lên giường, chỉnh một tư thế thoải mái cho cô, sau đó mệt như cún úp sấp trên lưng ghế sô pha.

Vươn tay sờ sờ mới phát hiện điện thoại của Mao Tiểu Vũ còn ở chỗ mình, nhưng lúc này hắn thật sự không còn sức để lái xe tới nhà cậu nữa, nghĩ chờ ngày mai đưa Đào Y Na tới công ty, thuận tiện trả cho Mao Tiểu Vũ cũng được.

Quyết định xong liền không nghĩ nhiều nữa, Vương Tử Văn ngáp một cái, nhớ đến gương mặt đỏ bừng của Mao Tiểu Vũ lúc vừa rồi, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được cười ngốc một hồi, mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm hôm đó hắn mơ một giấc mơ hết sức kỳ quặc, không biết vì sao mình lại cùng một bóng người mờ ảo triền miên, trong miệng rõ ràng gọi tên Mao Mao, nhưng lại không thấy rõ mặt người kia, cho tới khi ôm người kia nhắm mắt lại, mơ hồ nghe được người kia nói một câu, "Vương Tử Văn, em thật sự rất yêu anh."

Vương Tử Văn tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp ấy, nhìn trần nhà trắng bóc thất thần một lát, không khỏi bật cười, buồn cười vỗ vỗ mặt mình.

Tuy nói trong lòng khẩn trương đấy, nhưng xem ra vẫn rất mong chờ, vậy mà lại gấp không chờ nổi mộng xuân......

Vương Tử Văn cũng không nghĩ nhiều, bò dậy làm cơm sáng, vừa muốn đi gọi Đào Y Na rời giường, đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, là di động của Mao Tiểu Vũ. Hắn hơi hơi do dự, vẫn quyết định nhận thay cậu, sợ bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng nào đó.

Màn hình thông báo cuộc gọi đến từ một dãy số lạ, Vương Tử Văn nhấn nút nhận, đang định chào hỏi, đối phương đã lên tiếng trước, "Làm gì mà nửa ngày mới nhận thế hả, mày con mẹ nó là heo đấy à! Ngủ như chết vậy?"

Vương Tử Văn nhíu mày, không đáp, thầm nghĩ không biết là ai mà lại có quan hệ tốt với Mao Tiểu Vũ như vậy, nói năng chẳng lựa lời gì hết.

Đối phương thấy hắn không nói lời nào, cũng không để ý, chỉ chăm chăm nói chuyện của mình, "Sắp đến kỳ hạn tháng này rồi đấy, mau chuyển tiền qua đây trước cuối tuần đi! Mẹ nó tháng nào cũng cần tao phải giục, mày có bị ngu không hả? Không biết đường chủ động một chút à?"

Vương Tử Văn đột nhiên nhăn chặt mày, đè thấp giọng, học theo ngữ khí của Mao Tiểu Vũ, nhỏ giọng nói, "Chuyển......chuyển bao nhiêu vậy?"

Đối phương cười lạnh đáp, "Sao? Giả ngu đấy à? Có muốn tao kể cho Vương Tử Văn nghe chuyện ngày đó không hả?"

Vương Tử Văn nghe được cả kinh, bàn tay cầm điện thoại siết chặt đến nổi gân xanh. Hắn đột nhiên nhớ đến chuyện Mao Tiểu Vũ vay tiền, ướm hỏi, "Năm vạn đúng không?"

"Năm vạn? Mẹ nó chứ, mày muốn chết phỏng? Đuổi ăn mày đấy à?" Bên kia lại mắng thêm mấy câu khó nghe, cuối cùng mới nói, "Mười vạn! Một đồng cũng không được thiếu! Tao nói cho mày biết, mày mà còn giả ngu nữa có tin tháng sau tao đòi hai mươi vạn không hả?!"

Vương Tử Văn hít sâu, lại nói, "Tôi không có nhiều tiền như vậy."

"Mày có tiền hay không không liên quan tới tao! Tóm lại trước cuối tuần phải kiếm ra được mười vạn cho tao, bằng không...... Tao nghe nói bộ phim tiếp theo của Vương Tử Văn sắp quay rồi đúng không, tao không ngại vào hôm khởi động máy bán tin cho mấy trang truyền thông đâu!"

Vương Tử Văn cắn chặt răng, rốt cuộc nói, "Được, tôi biết rồi."

Cúp máy, Vương Tử Văn siết cái điện thoại trong tay đến muốn vỡ vụn, hắn híp mắt im lặng hồi lâu, tới tận khi bị một giọng nói ám ách gọi.

"Anh? Anh đưa em về à?"

Đào Y Na vẫn còn buồn ngủ dụi dụi mắt, đi đến vỗ vỗ vai Vương Tử Văn, lại ngáp một cái, "Cảm ơn anh nha, em cũng không biết sao lại say nữa, mơ hồ hết cả......"

"Hôm qua có người chuốc rượu em mà em cũng không biết à?"

Vương Tử Văn vẫn cúi đầu, giọng nói trầm thấp, Đào Y Na không nhận ra sự khác thường của hắn, đáp, "Có ai chuốc em đâu, em cũng không ngốc mà, chỉ uống có một ly à......" Đào Y Na đột nhiên cả kinh, không thể tin nói, "......Bọn họ bỏ thuốc em à?"

Vương Tử Văn chầm chậm ngẩng đầu, ánh sáng sắc lạnh không ngừng lưu chuyển trong mắt, một lúc lâu sau mới nói, "Thời buổi này nhiều súc sinh lắm."

Đào Y Na cũng hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi nói, "Con nhỏ xấu xa này, mắc công ngày thường em đối xử tốt với cô ta như thế, vậy mà lại hãm hại em......"

"Em biết là ai hả?"

"Lam Bối Nhi, huy chương đồng chương trình 'Giọng hát hay Trung Quốc', em nghĩ có lẽ là cô ta, xuất phát điểm của cô ta giống em, từ lúc thi đấu đã ghen ghét, xa lánh em rồi, sau đó em nổi lên, cô ta liền sáp vào em, em còn tưởng cô ta thật sự xem em là bạn, hóa ra muốn gài bẫy em...... Nói không chừng tối qua còn sắp xếp sẵn truyền thông, muốn làm em xấu mặt ấy chứ!" Đào Y Na siết chặt nắm tay, tức giận nói, "Cái thứ hạ đẳng này, thật cho rằng Đào Y Na em dễ bắt nạt đấy à!"

Vương Tử Văn nghe hiểu ý của cô, nói, "Gần đây chú út không bận hả?"

Đào Y Na cười lạnh, đáp, "Ba em gần đây vẫn luôn hỏi em có thuận lợi không, muốn khoe khoang bản lĩnh mà chưa có cơ hội đây, em đương nhiên phải để ổng được lộ mặt rồi."

"Được, thế thì thuận tiện giúp anh việc này nhé." Vương Tử Văn đưa điện thoại của Mao Tiểu Vũ cho cô, nói, "Mật mã mở khóa màn hình anh không biết, em nhờ chú út tìm người mở ra giúp anh, thuận tiện tra giúp anh dãy số đầu 133, xem chủ nhân là ai."

Đào Y Na sửng sốt, kinh ngạc hỏi, "Đây chẳng phải là di động của anh Tiểu Vũ à? Sao lại ở chỗ anh?"

"Tối qua cậu ấy làm rơi trên đất, anh vội tới đón em, chưa kịp trả lại. Có điều cũng may chưa trả, mới để anh biết được một chuyện rất thú vị."

Đào Y Na thấy sắc mặt hắn không đúng, cẩn thận hỏi, "Anh sao rồi? Đầu số 133 kia chọc gì anh à?"

Vương Tử Văn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia, nói, "Em còn nhớ chuyện Tiểu Vũ mượn của em năm vạn không?"

"Ah, đương nhiên là nhớ rồi."

"Cậu ấy bị người ta tống tiền, nên mới cần tiền như thế."

Đào Y Na cả kinh, siết chặt điện thoại trong tay, hỏi, "Tống tiền? Ai cơ?"

"Không biết, nên mới muốn nhờ chú út tra giúp đây." Vương Tử Văn ổn định lại cảm xúc một chút, bực bội nói, "Hình như có liên quan tới anh, người kia lấy anh ra để uy hiếp, ép cậu ấy đưa tiền."

Đào Y Na không hiểu ra sao, "Lấy anh ra để uy hiếp á? Sao lại thế? Hai người cũng có thân đâu......"

Vương Tử Văn nghe đến đây đột nhiên hết giận, hắc một tiếng, khó nén khoe khoang nhướn mày, nói, "Mao Tiểu Vũ chính là Mao Mao, bạn học Mao Mao giúp anh ghi chép thành tích ấy, em còn nhớ không?"

Đào Y Na kinh ngạc mở to mắt, không thể tin nổi. Vương Tử Văn cuối cùng cũng tìm được người để chia sẻ (khoe khoang) sự tích quang vinh của mình, lập tức thẳng lưng hếch cằm, hai tay chống eo ưỡn bụng về phía trước, đắc ý nói, "Na Na, em có chị dâu rồi đó."

Đào Y Na, "......Hả?"

Vương Tử Văn vui sướng trong lòng, tiện hề hề nói, "Chu choa, em gái đáng thương của anh, nhà chúng ta chỉ còn mỗi em là cún FA thôi, ha ha ha ~ ~ ha ha ha ~ ~"

Đào Y Na, "......"

Mợ nó chứ, điên rồi à.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!