Thoắt cái đã đến giờ tan học. Mã Gia Kỳ thu dọn đồ đạc, đứng chờ Đinh Trình Hâm. Sau khi Đinh Trình Hâm dọn đồ xong xuôi thì Mã Gia Kỳ cũng rất tự giác mà xách cặp dùm anh.
Vừa ra khỏi cổng trường, dòng người nườm nượp qua lại, một chiếc xe đạp lao tới xuýt thì đụng phải Mã Gia Kỳ. Chủ nhân chiếc xe ríu rít xin lỗi. Đinh Trình Hâm thì dò xét khắp người Mã Gia Kỳ coi có bị đụng trúng chỗ nào không.
Thấy Mã Gia Kỳ không sao, Đinh Trình Hâm trừng mắt với người kia một cái, xua xua tay nói: "Không sao, không sao, may là Gia Kỳ không sao đấy. Sau này đạp xe cho cẩn thận vào."
Người kia nói: "Được được được, sau này sẽ cẩn thận hơn. Xin lỗi các cậu nhiều nhé!" Nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi.
Đinh Trình Hâm quay sang hết sờ chỗ này lại chạm chỗ kia, nói: "Gia Kỳ, thật sự là không sao chứ? Có cần đi kiểm tra lại một lần không?"
Mã Gia Kỳ nhẹ lắc đầu, trấn an Đinh Trình Hâm: "Tớ thật không sao. Cậu nhìn xem, mọi thứ đều khỏe mạnh. Hơn nữa vừa nãy chỉ là xém đụng thôi chứ chưa có đụng vào tớ mà. Không cần lo lắng."
Đinh Trình tỏ vẻ khinh thường: "Xì. Nhìn cậu da mềm thịt mỏng như thế. Lỡ chạm cậu một cái thôi, ai biết cậu có bị gì không. Huống hồ đó là nguyên chiếc xe đạp đang lao tới đó."
Đầu óc Mã Gia Kỳ bị lệch trọng tâm, mặt mơ hồ, bày bộ mặt không thể tin được mà nhìn Đinh Trình Hâm: "Tớ? Cậu nói tớ? Da mềm thịt mỏng? Không thể nào!"
Thấy Đinh Trình Hâm vẫn chưa tin, lòng tự tôn của thiếu niên mười tám tuổi bỗng trổi dậy, hắn lấy tay Đinh Trình Hâm đưa lên bụng mình: "Sờ đi! Cậu sờ thử xem, rõ ràng là tớ có múi đó nha, không hề mỏng manh đâu."
Đúng là có thật. Từng ngón tay thon dài của Đinh Trình Hâm lướt qua từng múi bụng rắn chắc của hắn. Cách một lớp áo, anh tưởng chừng như mình có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương. Mặt Đinh Trình Hâm đỏ lên, một mảng đỏ kéo dài đến tận mang tai, da đầu anh bỗng chốc tê rần.
Mã Gia Kỳ chưa phát giác Đinh Trình Hâm có điểm kỳ lạ, tiếp tục chứng minh: "Thấy chưa, sờ được chưa? Có cần tớ vạch áo lên cho cậu xem không hả?" Hắn đưa tay cầm một góc áo, định vén lên thật.
Đinh Trình Hâm vội lấy tay cản lại: "Cậu điên à? Đang ở giữa đường đấy. Đừng có làm trò mất mặt. Sao cậu không biết bảo vệ thân thể mình thế? Biết bao người đang nhìn kia kìa, cậu không ngại sao? Lỡ ai dòm ngó có ý đồ xấu với cậu thì sao??" Để che đi sự ngại ngùng, Đinh Trình Hâm nói có hơi lớn tiếng.
Mã Gia Kỳ đương nhiên không hiểu điều này. Hắn thấy Đinh Trình Hâm lớn tiếng với mình, mặt cũng đỏ hết cả lên. Hắn nghĩ hắn đã nói câu nào đó hoặc làm gì đó khiến cho Đinh Trình Hâm tức giận. Giận đến mức cả mặt đều đỏ cả lên. Mã Gia Kỳ ngơ ngác.
Hắn không còn vẻ đắc ý nữa thay vào đó là dè dặt, hắn hỏi: "Cậu...cậu giận rồi sao?" Đinh Trình Hâm cũng ngơ luôn rồi. Giận? Anh giận hồi nào a? Đây rõ ràng là ngại, là ngại đó!
Phóng lao thì phải theo lao, nếu Mã Gia Kỳ đã hiểu lầm thì thuận theo vậy. Đinh Trình Hâm giả vờ thanh cao bảo: "Hừm, không có!"
Lúc này Mã Gia Kỳ chắc chắn 99,96666% là Đinh Trình Hâm đã giận rồi. Nhưng mà hắn lại làm gì ngu ngốc chọc giận tiểu tổ tông này đây. Nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án. Mã Gia Kỳ quyết định đi dỗ trước, còn nguyên nhân thì để sau rồi tính.
"Đinh nhi à, mình đi ăn lẩu, nha? Tớ mời cậu!" Nghe Mã Gia Kỳ nói vậy hai mắt Đinh Trình Hâm sáng rực lên. Anh rõ ràng không có giận a, nhưng mà được ăn lẩu miễn phí, dại gì mà không đi. Nghĩ đi nghĩ lại, Đinh Trình Hâm hời quá rồi gì.
...****************...
Nói là phải làm ngay. Mã Gia Kỳ dẫn Đinh đến một quán lẩu được hắn đánh giá là khá ngon. Quán có phong cách ấm cúng, trang trí chủ yếu bởi gam màu nâu cam, không gian quán cũng khá thoáng mát, thoải mái.
Tổng thể nhìn bề ngoài, Đinh Trình Hâm khá thích nơi này.
Mã Gia Kỳ nhìn menu, hỏi Đinh Trình Hâm: "Gọi lẩu uyên ương nhé?" Đinh Trình Hâm không có ý kiến.
Sau khi các món chính lẫn món phụ được đem ra. Mã Gia Kỳ bắt tay vào công cuộc nhúng thịt vào nước lẩu, làm đến hăng say. Việc của Đinh Trình Hâm chỉ là ngồi chờ ăn thôi.
Mã Gia Kỳ gắp cho Đinh Trình Hâm một miếng thịt, đi kèm đó là một miếng rau. Cả quá trình Đinh Trình Hâm chỉ biết ăn, ăn và ăn còn Mã Gia Kỳ không thấy anh lên tiếng cũng chẳng dám nói gì.
Chung quy lại hắn vẫn là sợ mình lại nói sai làm anh giận.
Thanh toán xong hết, Mã Gia Kỳ liếc nhìn biểu cảm của Đinh Trình Hâm, thấy mặt Đinh Trình Hâm không còn giận đến đỏ lên nữa, hắn mới thở phào một cái.
Đinh Trình Hâm thu hết thảy vào mắt. Anh không nhịn được mà phì cười. Mã Gia Kỳ thấy Đinh Trình Hâm cười hắn cũng ngẩn ra. Lại sao nữa thế? Sao mà Đinh Trình Hâm cứ thay đổi thất thường ấy nhỉ?
Nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm mới giải thích: "Không có gì. Chỉ là cậu tự nhiên mời tớ đi ăn để dỗ tớ hết giận, trong khi trước đó tớ không hề giận cậu." Anh vừa nói vừa cười.
Nghe anh nói thế, Mã Gia Kỳ mừng thầm, hóa ra là không giận thật à. Nhưng mà vừa nãy Đinh Trình Hâm gọi nhiều món lắm đó, đốt cháy cả túi tiền của hắn, vậy mà lại không giận!
Dường như đọc được ý nghĩ của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm vỗ vai hắn, nói: "Đi! Tớ dẫn cậu đi ăn đồ ngọt, coi như có qua có lại."
Đến một tiệm bánh ngọt, Đinh Trình Hâm gọi hai phần tiramisu cùng hai ly trà. Mã Gia Kỳ bất mãn: "Chỉ nhiêu đây thôi? Không phải chứ? Vừa nãy cậu gọi nhiều như thế, túi tiền của tớ cũng bị tiêu hết. Mà bây giờ cậu chỉ mời tớ một cái bánh cùng một ly trà. Thật không công bằng!"
"Cậu ý kiến gì chứ. Đồ ngọt ăn không tốt đâu. Hơn nữa người nói đi ăn lẩu là cậu, người nói mời tớ cũng là cậu, người nói tớ thì ăn gì thì gọi thoải mái cũng là cậu. Sao bây giờ cậu lại ở đây than ngắn thở dài chứ?" Đinh Trình Hâm nở nụ cười tinh nghịch.
Mặc dù nghe rất tức, nhưng mà đó là sự thật.
Về đến nhà, Đinh Trình Hâm đã suy nghĩ rất lâu.
Mã Gia Kỳ vì sợ anh giận mà làm đủ thứ để dỗ anh.
Mã Gia Kỳ chăm sóc, quan tâm đến sức khỏe của anh.
Mã Gia Kỳ sẽ vô cùng lo lắng khi anh gặp chuyện. Giống như lần anh nhập viện hắn lo tới mức khóc bù lu bù loa.
Mã Gia Kỳ vẫn luôn dung túng cho sự trẻ con, nghịch ngợm của anh, hắn còn cùng anh đùa nghịch dẫu trước kia Mã Gia Kỳ không bao giờ làm ra những trò ấy.