"Trình Hâm!"
Là Dịch Tuấn Phong, người theo sau hắn là...Tạ Viêm?
Có cần phải thế không, vừa nói mấy ngày nay không thấy hắn, thì hắn liền tới, không phải chứ.
Đặc biệt là Tạ Viêm, gã này với Đinh Trình Hâm không thân cận gì, khi anh nằm viện, gã cũng không tới thăm dù chỉ một lần. Lý nào lần này xuất viện gã lại đến.
Mã Gia Kỳ đi làm thủ tục xuất viện rồi nên không có ở đây, Đinh Trình Hâm lại không muốn nhìn thấy hai tên này, nhất thời không biết phải đuổi họ đi bằng cách nào. Chỉ có thể qua loa mà nói: "Các cậu đến đây làm gì? Tôi cũng xuất viện rồi, chắc không phải là đến thăm đâu nhỉ?"
Với thái độ hời hợt của Đinh Trình Hâm, Dịch Tuấn Phong cũng không mấy để tâm: "Trình Hâm, chuyện lần trước cho tôi xin lỗi, lúc đó là tôi kích động quá, nhưng tôi lo cho cậu là thật. Lần này lại đến là để xem cậu có cần chúng tôi giúp gì không."
Đinh Trình Hâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh liếc nhìn Tạ Viêm, hỏi: "Còn cậu? Cậu tới đây làm gì?" Thấy Đinh Trình Hâm nói chuyện với mình, mặt Tạ Viêm bất giác đỏ lên, nhưng miệng thì lại nói chuyện chua ngoa: "Sao? Không được đến à? Cậu đừng hiểu lầm nhé, tôi đến chỉ để xem cậu chết hay chưa thôi!"
Đối với câu trả lời này, anh cũng không thấy gì làm lạ. Bởi Tạ Viêm có tiếng là độc mồm độc miệng, mở miệng ra nói câu nào là làm người ta muốn đấm thẳng vào mồm gã cho gã câm miệng lại ngay.
Đinh Trình Hâm "xùy" một tiếng, vừa đúng lúc Mã Gia Kỳ đang tiến lại. Hắn đặt tay lên vai Đinh Trình Hâm, ngước nhìn hai con người trước mắt, mặt không gợn sóng: "Cho hỏi, hai cậu đến đây là để làm gì?" Từng câu từng chữ đều mang ý 'ở đây không hoan nghênh, mời về'.
Tạ Viêm bị thái độ này của Mã Gia Kỳ chọc tức, gã quát: "Tôi đến đây là để thăm Đinh Trình Hâm, không liên quan tới cậu!" Dịch Tuấn Phong ở bên gật gù đồng ý.
Đinh Trình Hâm như nhớ ra cái gì đó, vỗ tay một cái: "A, đúng rồi, tôi thấy hai cậu bây giờ cũng ăn ý lắm nhỉ? Còn đi cùng nhau cơ. Thế tại sao lúc đó lại ẩu đả chứ?" Mã Gia Kỳ hùa theo: "Đúng vậy. Tại sao a?"
Trong đầu Dịch Tuấn Phong cùng Tạ Viêm đều hiện lên một ý nghĩ "Đều không phải là vì cậu sao?" Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng miệng nào dám nói thế: "Mâu thuẫn chút thôi, không có gì to tát, cậu đừng bận tâm."- Quả thật lúc này họ rất ăn ý, cùng nhau nói ra một câu, không sai không sót chữ nào.
Kỳ thực ra, trớ trêu làm sao khi hai người họ đều thích một người, người đó vậy mà lại là Đinh Trình Hâm. Phải nói trước giờ họ cùng nhau trốn học, cùng nhau gây họa, từ tâm đã xem nhau là anh em chí cốt rồi. Nào nhờ cái vị mà mình xem là anh em chí cốt lại đi thích người mình thầm thích, nói coi có đau không chứ.
Chuyện là một lần trong giờ giải lao, sau khi đi bắt nạt người khác về, họ tình cờ đi ngang qua lớp của Đinh Trình Hâm. Lúc ấy, anh đang chăm chú ghi bài là bộ dáng của học sinh ngoan điển hình. Chuyện chẳng có gì đáng nói cho đến khi Đinh Trình Hâm ngước mặt lên, trò chuyện cười đùa cùng Mã Gia Kỳ. Chẳng biết Mã Gia Kỳ nói gì mà Đinh Trình Hâm lại cười tươi roi rói, mắt cong thành hình bán nguyệt, trông vô cùng hút mắt.
Từ khi ấy hai gã bị nụ cười đẹp như tiên tử của Đinh Trình Hâm làm cho mê mẩn tâm trí. Hai gã bắt đầu điên cuồng tìm kiếm thông tin của vị tiên tử này. Cho đến một ngày, ngày đó cũng chính là ngày xảy ra sự kiện "đổ máu" của Đinh Trình Hâm.
Dịch Tuấn Phong nghe được anh em tốt của mình cũng đang tìm kiếm thông tin của người mình thích. Với cậu thiếu niên mười tám tuổi thì việc cùng bạn tốt thích cùng một người là vấn đề rất đáng để tranh luận.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tạ Viêm: "Nói! Có phải mày cũng thích Đinh Trình Hâm không?" Tạ Viêm làm bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, hào phóng thừa nhận: "Đúng, thì sao? Đừng tưởng tao không biết mày cũng đang thích cậu ta."
Tạ Viêm nắm lấy cổ áo Dịch Tuấn Phong gằn từng chữ: "Cậu ấy là người mà Tạ Viêm này để mắt, dù cho có là anh em thì tao cũng sẽ không nhường!" Chuyện xảy ra sau đó thì ai cũng biết.
Trở về hiện tại, Đinh Trình Hâm đương nhiên không tin cái gì mà mâu thuẫn nhỏ, không to tát tuy nhiên cậu cũng chả buồn bận tâm. Mà Đinh Trình Hâm đã không quan tâm thì Mã Gia Kỳ cũng chẳng để ý.
Dịch Tuấn Phong ngượng ngùng lấy từ trong túi ra một phong thiệp mời, đưa cho Đinh Trình Hâm: "Trình Hâm thứ bảy này là sinh nhật của tôi cậu có thể đến dự chứ?" Đinh Trình Hâm không nhận ngay mà hỏi ngược lại: "Sao lại chỉ có một tấm? Của Mã Gia Kỳ đâu?"
Hắn khựng lại, Tạ Viêm được dịp chen miệng vào: "Hừ, cậu ta cố ý mời cậu, không muốn mời tên họ Mã kia, aiya sao cậu lại không hiểu mà cứ hỏi thẳng ra vậy hả?" Giọng nói gã tràn đầy châm chọc.
Mặt Mã Gia Kỳ đen lại, định bảo Đinh Trình Hâm đừng đi thì thấy mày đẹp của anh nhíu lại, Đinh Trình Hâm nói: "Không đi! Không có Mã Gia Kỳ, không đi!" Dịch Tuấn Phong tức tối liếc Mã Gia Kỳ, tựa như có ngàn tia lửa trong mắt.
Hắn muốn người hắn thích đến dự sinh nhật của hắn, nhưng người hắn thích lại muốn hắn mời luôn cả người mà người hắn thích thích. Đương nhiên hắn không muốn, nhưng chẳng còn cách khác, đành chấp thuận vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!