Dựa theo tình trạng của Đinh Trình Hâm thì anh chỉ cần nằm viện thêm năm ngày nữa thì có thể xuất viện, nhưng Mã Gia Kỳ cứ lo trước lo sau kì kèo mặc cả với bác sĩ. Cuối cùng phải một tuần nữa mới được xuất viện.
Còn về phía Tạ Viêm, gã bị đình chỉ học một tháng và phải viết kiểm điểm ba ngàn chữ. Dịch Tuấn Phong cũng chẳng khá hơn, vì hắn là người trực tiếp gây ra thương tích cho Đinh Trình Hâm nên bị đình chỉ học hai tháng kèm theo bản kiểm điểm ba ngàn năm mươi chữ.
Trong thời gian bị đình chỉ, không cần phải đến trường, Dịch Tuấn Phong ngày nào cũng đến bệnh viện thăm Đinh Trình Hâm. Hắn cùng Mã Gia Kỳ làm ổ ở trong bệnh viện, ngày ngày làm phiền Đinh Trình Hâm.
Mã Gia Kỳ đối với Dịch Tuấn Phong cũng chả có thêm được miếng thiện cảm nào, càng nhìn càng ngứa mắt. Nhưng biết sao được, Dịch Tuấn Phong vốn mặt dày mà, ngày nào cũng quấn lấy Đinh Trình Hâm, làm Mã Gia Kỳ tức đến đỏ mắt.
Hai người họ cứ tranh nhau chăm sóc, nịnh nọt làm trò cho Đinh Trình Hâm vui, làm anh cứ tưởng đây là cái hậu cung tranh sủng, anh là hoàng đế, hai người kia, một người là Mã quý phi, một người là Dịch quý phi. Đinh Trình Hâm bị cái sự tưởng tượng này của mình làm cho buồn cười.
Mã Gia Kỳ ngồi cạnh giường, gọt táo cho Đinh Trình Hâm. Khi gọt hết vỏ, hắn cắt táo thành miếng đút cho anh, từ đầu đến cuối Đinh Trình Hâm không cần phải động tay, cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Mã Gia Kỳ nhỏ giọng: "Nghĩ gì mà cười đến thế kia, nhai cho cẩn thận vào tiểu tổ tông của tôi ơi!"
Một người đút, một người được đút, khung cảnh vô cùng hòa hợp. Bỗng, Dịch Tuấn Phong từ ngoài tiến vào, tay cầm một quyển truyện. Hắn nhìn thấy Đinh Trình Hâm thì nở nụ cười tươi roi rói, hoàn toàn ngó lơ Mã Gia Kỳ: "Trình Hâm, cậu xem tôi đem gì cho cậu nè."
Vừa nói hắn giơ quyển truyện lên lắc qua lắc lại. Đinh Trình Hâm thấy thì mắt sáng rực, chồm người dậy tóm lấy quyển truyện, Mã Gia Kỳ dịu dàng đỡ ở sau lưng anh.
Đinh Trình Hâm: "Cảm ơn cậu nhé! Thật là làm phiền cậu quá!"
Dịch Tuấn Phong xua tay bảo không có gì. Mã Gia Kỳ đứng lên, nói với hai người: "Tớ về lấy đồ ăn cho cậu, Đinh nhi cậu muốn ăn cháo gà hay cháo ếch? Dịch Tuấn Phong phiền cậu trông chừng Đinh nhi giúp tôi."
Đinh Trình Hâm nắm lấy tay Mã Gia Kỳ đong đưa qua lại, giọng nói tựa hồ như đang làm nũng: "Tớ muốn ăn cháo ếch, nhưng phải là cháo ếch Gia Kỳ làm cơ."
Mã Gia Kỳ xoa đầu Đinh Trình Hâm, quay đầu nói với Dịch Tuấn Phong: "Phiền cậu." Hắn ta cười đáp: "Được ở cùng Trình Hâm sao có thể gọi là phiền chứ, cậu cứ yên tâm đi!"
...****************...
Sau khi Mã Gia Kỳ rời khỏi, Đinh Trình Hâm nhìn Dịch Tuấn Phong, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Rốt cuộc cậu muốn gì? Sao mấy ngày nay cứ dính lấy chúng tôi không thôi?"
Dịch Tuấn Phong vẫn nở nụ cười ngả ngớn, hắn không ngờ là Đinh Trình Hâm sẽ hỏi một cách trực tiếp như vậy: "Không phải là tôi dính lấy các cậu, mà là tôi chỉ dính lấy cậu thôi. Hơn nữa đừng vờ như không biết, rõ ràng cậu biết rất rõ mà."
Đinh Trình Hâm trừng mắt: "Cậu đừng có nói chuyện bằng cái kiểu đó. Tôi không biết, cái gì cũng không biết, cậu nói ra thử xem!"
Dịch Tuấn Phong tự dưng trở nên vô cùng nghiêm túc: "Được, tôi nói. Trình Hâm, cậu nghe cho rõ đây. Tôi, Dịch Tuấn Phong thích Đinh Trình Hâm, cậu. Là thích, vô cùng thích."
Đinh Trình Hâm trố mắt, lắp bắp nói: "Nhưng tôi không thích cậu, cũng không thích cậu ngày ngày cứ đi theo làm phiền tôi." Mặc dù lời nói ra tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn cũng tốt, như vậy hắn ta có thể sớm dứt đi đoạn tình cảm này với anh.
"Cậu đừng tưởng tôi không nhìn ra, cậu thích tên Mã Gia Kỳ đó chứ gì? Cậu ta có gì tốt, có gì hơn tôi? Hơn hết là cậu ta không hề thích cậu, Đinh Trình Hâm à!"- Càng nói về sau Dịch Tuấn Phong càng lớn giọng.
Mặc dù bản thân luôn tự biết rằng Mã Gia Kỳ không hề thích anh, nhưng khi nghe người khác nói, Đinh Trình Hâm vẫn không kiềm lòng được mà đau lòng một trận. Việc Mã Gia Kỳ không thích Đinh Trình Hâm đó như là một con dao sắt bén ghim chặt vào tim anh, bây giờ con dao được rút ra, máu chảy ồ ạt, đau đớn không thôi.
Đinh Trình Hâm nhắm chặt mắt hồi lâu rồi mở ra, anh quật cường nhìn hắn ta, hung thủ rút con dao trên ngực anh ra, nói: "Đúng. Đúng là tôi thích Mã Gia Kỳ, đúng là cậu ấy không thích tôi. Nhưng đã sao chứ? Chí ít cậu ấy vẫn xem tôi như anh em tốt mà cho tôi ở cạnh. Chí ít cậu ấy không hề biết tôi thích cậu ấy!"
Nói chưa được hết câu, nước mắt Đinh Trình Hâm đã lăn dài trên mặt. Dịch Tuấn Phong đau lòng nói: "Tôi xin lỗi, cậu đừng khóc. Cậu thích cậu ta nhiều như thế, người khổ sở chẳng phải là cậu sao? Mã Gia Kỳ không biết cậu thích cậu ta đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ vô tình tổn thương cậu nhiều lần."
Ngưng một lát, hắn ta lấy tay lau đi nước mắt của Đinh Trình Hâm, nhưng bị anh gạt ra. Hắn ta nói tiếp: "Cậu đã từng nghĩ đến sau này chưa? Sau này Mã Gia Kỳ sẽ thích người khác, còn cậu, cậu sẽ tiếp tục âm thầm đi theo sau cậu ta? Hà tất phải tự làm khổ mình chứ. Tôi chỉ là không đành lòng nhìn cậu bị cậu ta vô ý làm tổn thương thôi."
Đinh Trình Hâm vẫn cứ khóc, không phải là anh không hiểu mà là không thể dứt được. Đôi lúc anh muốn ngừng thích Mã Gia Kỳ nhưng lại bị sự ôn nhu của Mã Gia Kỳ đánh gục.
Đã rất nhiều lần, Mã Gia Kỳ gieo cho Đinh Trình Hâm những hy vọng mà anh biết đó chỉ là hão huyền.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!