Chỗ ngồi của hai người ở ngay dãy giữa, rất thuận tiện cho việc xem phim. Với dáng người cao ráo, gương mặt xán lạn, hai người ngồi gần nhau vô cùng hút mắt.
Đèn trong rạp vụt tắt, phim cũng bắt đầu chiếu, cả hai đều tập trung cao độ để xem phim.
Đoạn, nam chính bị cắt lìa tứ chi, máu chảy ồ ạt khiến cho Đinh Trình Hâm giật thót mà nhắm tịt mắt lại. Mã Gia Kỳ vỗ nhẹ lên lưng anh với mục đích an ủi, nào ngờ Đinh Trình Hâm thuận thế mà ngã vào lòng hắn luôn.
Nhận thấy Mã Gia Kỳ cứng đơ người, Đinh Trình Hâm ngẩn mặt lên nhìn hắn: "Cảnh này đáng sợ quá." Hắn hàm hồ ậm ừ cho qua chuyện.
Từ góc nhìn của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm mị hoặc không tả nổi. Hắn cuối đầu xuống tầm mắt hắn liền rơi trên khuôn mặt kiều diễm của Đinh Trình Hâm, khoảng cách hai người lúc này tưởng chừng như chỉ cách một gang tay.
Hắn lia mắt tới đôi môi đỏ mộng của anh, bất giác nhớ tới mùi vị của nó, kiềm lòng được mà cúi đầu thấp hơn. Lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì tiếng thét thảm thiết của nữ chính vang lên.
Đinh Trình Hâm giật mình, vùi đầu vào ngực hắn như một phản xạ tự nhiên. Mã Gia Kỳ cũng chỉ biết giả vờ uống nước cho bớt ngượng, hắn thầm mắng mình ngu ngốc, không biết kiềm chế, xém tí nữa là làm ra loại chuyện không đứng đắn với người sắp có vợ.
Sau khi phim chiếu xong, thời gian vẫn còn sớm nên Đinh Trình Hâm muốn mời Mã Gia Kỳ ăn một bữa: "Gia Kỳ, tớ đói quá, chúng ta đi ăn đi!"
Mã Gia Kỳ cầu còn không được: "Vậy để tớ đặt nhà hàng nhé?"
Anh vội ngăn hắn lại, đôi bàn tay xinh đẹp nắm lấy góc áo hắn lay lay, đôi môi đỏ chuyển động, giọng nói trong trẻo không ngừng vang lên trong đầu hắn: "Không muốn~ Cậu đừng đặt nhà hàng mà. Tớ muốn ăn mấy món lề đường, giống như thời học sinh tụi mình thường cùng đi ăn vậy."
Tới đây Đinh Trình Hâm cảm khái một câu: "Rất hoài niệm a!"
Cả hai quyết định đi đến một phố ăn vặt. Đinh Trình Hâm tung tăng đi trước, ngó Đông ngó Tây một hồi cuối cùng cũng chọn được một quán xiên nướng: "Gia Kỳ, Gia Kỳ, chúng ta ăn xiên nướng đi."
Mã Gia Kỳ hơi e ngại nhưng cũng đồng ý. Đinh Trình Hâm vốn định gọi một phần siêu siêu siêu cay, để thể hiện tinh thần xiên nướng. Kết quả là bị Mã Gia Kỳ ngăn lại đổi từ sốt cay thành sốt mật ong và các loại sốt không cay khác.
Đinh Trình Hâm tức đến giậm chân: "Cậu làm gì thế, Mã Gia Kỳ? Tớ muốn ăn cay! Tớ muốn ăn cay! Tớ muốn ăn cay!!!!"
Mã Gia Kỳ lúc này nghiêm mặt: "Không được. Dạ dày cậu không tốt không thể ăn cay được!"
Đinh Trình Hâm thấy hắn nghiêm mặt liền giở thói ăn vạ: "Huu huuuu oaaa không biết đâuuu tớ muốn ăn cayyyy oaaaa Gia Kỳ bắt nạt tớ huuu oaaa"
Hành động này của anh gây chú ý cho rất nhiều người, nhận thấy ánh mắt mọi người đều ghim chặt về phía bên này, Mã Gia Kỳ bó tay bất lực: "Được rồi được rồi. Tớ cho cậu ăn cay, nhưng chỉ một ít thôi đấy. Ngoan nào, đừng nháo nữa."
Đinh Trình Hâm hớn hở gật đầu. Khi đồ ăn được đem ra anh mới biết thế nào là một ít trong miệng Mã Gia Kỳ. Chính là mười thì hết chín xiên không cay rồi, chỉ còn một xiên mà nó lại là loại siêu siêu siêu ít cay nữa. Ăn vào thì chẳng khác nào là không cay đâu.
Anh hậm hực nuốt vào bụng, thầm mắng Mã Gia Kỳ chết tiệt, cái đồ chúa lươn, xấu xa, bắt nạt trẻ nhỏ. Mặc dù trẻ nhỏ này đã được hai tám cái xuân xanh rồi nha.
Đang ăn, đột nhiên Đinh Trình Hâm lóe lên một ý nghĩ, mắt cũng tự dưng sáng lên. Mỗi tay bên cầm một xiên, Đinh Trình Hâm nói với hắn: "Aaa, Gia Kỳ, đút tớ, tớ hết tay rồi."
Mã Gia Kỳ tưởng mình nghe nhầm, hắn hả một tiếng liền bị Đinh Trình Hâm thúc giục: "Mau lên! Tớ muốn ăn cái đó!" Vừa nói anh vừa hất mặt vào que xiên thịt.
Rõ ràng là tay anh cũng cầm một xiên như vậy mà còn đòi hắn đút? Mã Gia Kỳ không quan tâm lắm, hắn nghĩ Đinh Trình Hâm chỉ đang muốn kiếm chuyện với hắn thôi. Nhưng mà sự thật đúng là vậy mà, Đinh Trình Hâm chính là đang làm nũng a.
Hắn cầm xiên thịt lên, nhìn thật kỹ, xác nhận nó không cay thì mới đưa lên miệng anh. Đinh Trình Hâm vui vẻ cắn một miếng lớn, dầu mỡ cùng nước sốt cũng vì thế mà dính lên khóe miệng anh.
Mã Gia Kỳ thuận tay, cầm giấy giúp anh lau miệng. Sau đó đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng giống như có cả ngàn con mắt đang nhìn mình. Hắn quay ra sau, ngó trái, ngó phải vẫn không thấy ai.
Tại một nơi mà hai người không nhìn thấy, một đám nữ sinh điên cuồng bấm điện thoại, điên cuồng chụp hình hai người đăng lên diễn đàn trường.
"Mọi người ơi, mọi người ơi! Cảnh đẹp ngàn năm có một đây! Loa! Loa! Loa!"- Đi theo sau chính là ảnh hắn đút anh ăn còn giúp ang lau miệng.
Phút chốc, bài viết thu hút cả ngàn người leo lên thẳng top 1.
Dưới phần bình luận có đủ thể loại:
"Ai đây? Ai đây? Chẳng phải là Đinh lão sư và lão giáo sư khó tính họ Mã của chúng ta đây sao?"
"Hai người họ làm gì thế? Đang muốn làm cẩu độc thân chúng ta tức chết sao?"
"Đẹp đôi quá đi! CP này tôi ship a!"
"Cuối cùng cũng có người trị được lão Mã mặt xị rồi! Ngày tháng sau này của chúng ta được giải thoát rồi [tung hoa]"
"Ể? Vậy là chị em chúng ta hết cơ hội rồi??? [lau nước mắt]"
............
Mặc kệ diễn đàn đang nổ tung, hai đương sự vẫn hăng say ăn uống.
"Ăn no chưa? Cậu có muốn ăn gì nữa không?"- Mã Gia Kỳ vừa đưa nước cho anh vừa hỏi.
Đinh Trình Hâm lau miệng, nhận nước, đáp: "Có. Tớ còn muốn ăn bánh ngọt nữa á."
Mã Gia Kỳ cười: "Cậu ăn nhiều như vậy không sợ béo sao?"
Đinh Trình Hâm trợn mắt: "Béo? Cậu chê tớ béo? Cậu vậy mà dám chê tớ béo? Gia Kỳ cậu thay đổi rồi! Trước kia cậu không có như vậy đâu! Hừ!"
Mã Gia Kỳ thật sự bất lực, hắn nắm vai anh nắn nắn, nhẹ giọng dỗ ngọt: "Đâu, tớ nào dám chê cậu béo chứ. Bây giờ chúng ta đi luôn được không? Đừng có giận dỗi nữa mà~"
Họ chọn một tiệm bánh ngọt có cách bày trí khá đẹp mắt.
Vừa vào quán, Đinh Trình Hâm gọi ngay 4,5 món: "Nhìn ngon quá! Tớ sẽ gọi...macaron, croissant, muffin chuối, tiramisu, scone, mousse chanh dây. Ăn tạm như vậy trước đã. Gia Kỳ cậu có muốn gọi gì nữa không?"
Nhiều vậy à, hắn lo Đinh Trình Hâm không ăn hết: "Cậu có ăn hết không đấy, vừa nãy chúng ta mới ăn xong mà. Với cả, ăn nhiều bánh ngọt quá không tốt đâu."
Đinh Trình Hâm cười hề hề nói: "Hết mà hết mà, không sao đâu."
Gọi một bàn toàn bánh ngọt là bánh ngọt, không ngoài dự kiến của hắn, Đinh Trình Hâm ăn không hết.
Anh chỉ ăn mỗi thứ một chút rồi thôi, phần còn lại cư nhiên bị tống hết vào bụng Mã Gia Kỳ.
Xem phim cũng xem rồi, ăn thì cũng ăn rồi, tới lúc phải về rồi. Mã Gia Kỳ cầm chìa khóa xe toan chở Đinh Trình Hâm về thì bị anh cản lại: "Tớ chưa muốn về."- Anh kéo dài âm cuối, giọng cũng mềm mỏng đi không ít.
Đinh Trình Hâm: "Cậu đi cùng tớ đến một nơi có được không?"
Nhận được cái gật đầu của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm nhanh tay giật chìa khóa xe của hắn, ton ton chạy đi trước, chỉ nói vọng lại: "Để tớ chở cậu đi!"
Mã Gia Kỳ an vị trên ghế phụ lái, hắn hỏi: "Đi đâu thế?" Đinh Trình Hâm thần thần bí bí nói: "Bí mật."
Rất nhanh đã đến nơi, đây là một bờ sông yên tĩnh, đêm tối càng làm cho nó thêm tịch mịch. Hắn thắc mắc: "Cậu đưa tớ tới đây làm gì vậy?"
Đinh Trình Hâm hắng giọng, trịnh trọng trả lời: "Tỏ tình!"
Mã Gia Kỳ ngơ ngơ ngác ngác hàm hồ hả một tiếng.
Đinh Trình Hâm phì cười nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc: "Tớ đưa cậu tới đây là muốn tỏ tình với cậu. Mã Gia Kỳ, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu từ rất lâu rồi. Tớ tưởng rằng 10 năm có thể khiến tớ thôi yêu cậu. Nhưng tớ lầm rồi, quãng thời gian qua, tớ chỉ tạm quên đi tình cảm của mình dành cho cậu thôi. Đến khi gặp lại cậu, tớ nhận ra con tim mình vậy mà lại một lần nữa rung động trước cậu rồi Mã Gia Kỳ."
Tim Mã Gia Kỳ hẫng đi một nhịp, vành mắt nong nóng: "Tớ...không thể."
Đinh Trình Hâm sững sờ: "Tại sao chứ? Chẳng phải lần trước cậu nói cậu cũng yêu tớ, cậu nói 10 năm là quá đủ khiến cậu nhận ra cậu rất cần tớ sao? Lẽ nào, đó đều là dối trá?"
Từng giọt nước mắt ấm nóng tràn ra khỏi khóe mắt, Đinh Trình Hâm cảm thấy mình thật ngây thơ khi tin rằng Mã Gia Kỳ cũng yêu mình.
Hắn lau đi những giọt pha lê đang rơi xuống, sầu thảm nói: "Tớ đúng là rất yêu cậu nhưng cậu sắp kết hôn rồi, tớ làm sao còn cơ hội nữa chứ?"
Đinh Trình Hâm gạt tay hắn ra: "Cậu nói gì thế? Tớ đã hủy hôn rồi! Chẳng phải tớ đã nhờ Nghiêm Hạo Tường nói với cậu, trong lòng tớ không hề có Hiểu Nhu mà chỉ có cậu thôi sao?"
Mã Gia Kỳ lại một lần nữa ở trong trạng thái mơ hồ. Nghĩ kĩ lại, đúng là Nghiêm Hạo Tường có nói thế, nhưng ở trong hoàn cảnh đó, hắn chỉ đơn giản nghĩ Nghiêm Hạo Tường đang an ủi hắn mà thôi.
Lòng Mã Gia Kỳ lâng lâng vui sướng, cảm giác nhộn nhạo chiếm khắp cơ thể. Hắn cảm thấy may mắn vì sau bao tổn thương hắn gây ra, Đinh Trình Hâm vẫn lựa chọn yêu hắn. Cảm thấy may mắn vì không để lỡ mất Đinh Trình Hâm.
Mã Gia Kỳ đột nhiên bật cười, vừa cười nước mắt hắn vừa rơi: "May quá. Thật may quá. Tớ cuối cùng vẫn là không bỏ lỡ cậu. Thật là may quá!"