Từ ngày đó, Mã Gia Kỳ chỉ đến trường một mình, không còn thấy cái đuôi nhỏ mang tên Đinh Trình Hâm đi theo sau hắn nữa.
Mấy ngày nay, ngoài trường học ra, Mã Gia Kỳ thực sự không thể gặp được Đinh Trình Hâm. Nhiều khi muốn cùng Đinh Trình Hâm trò chuyện nhưng anh chỉ đáp lại vài câu rồi thôi. Mã Gia Kỳ thực sự không hiểu tại sao mối quan hệ của hai người họ lại phải đi tới bước đường này. Hắn không muốn như vậy.
Đã hai ngày Đinh Trình Hâm không đi học rồi. Mã Gia Kỳ thật sự rất lo cho anh. Nhưng hắn lại không dám đến nhà làm phiền anh, hắn sợ Đinh Trình Hâm còn giận hắn.
Thế nhưng Mã Gia Kỳ nào biết, vẫn có một người đang trông ngóng hắn từng phút từng giờ. Đinh Trình Hâm sao có thể giận Mã Gia Kỳ chứ, chỉ cần hắn dỗ dành, hoặc đến thăm Đinh Trình Hâm một lần, anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Sự thật phũ phàng là đã hai ngày rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mã Gia Kỳ đâu.
Mã Gia Kỳ ở lớp cứ thơ thẫn, việc hắn mất tập trung trong giờ học hầu như là không có khả năng. Thế mà, giờ đây vì sự vắng mặt của Đinh Trình Hâm mà hồn hắn như treo trên mây, ai gọi cũng không phản ứng.
Cuối cùng, Mã Gia Kỳ hạ quyết tâm sau tan học sẽ tìm gặp Đinh Trình Hâm. Dù anh có giận thì đã sao, nếu Đinh Trình Hâm giận chẳng phải chỉ cần hắn dỗ một chút là sẽ được sao? Nghĩ thế, lòng Mã Gia Kỳ nhẹ nhõm hơn vài phần. Hắn không thể để lời nói ngu ngốc khi ấy của hắn làm phá vỡ tình bạn bao năm của hai người.
Tiếng chuông tan học vừa reo, Mã Gia Kỳ tức tốc chạy thục mạng đến biệt thự Đinh gia. Đứng trước cửa Đinh gia, hắn vừa định nhấn chuông, cửa đã mở ra.
Đinh Trình Hâm thập phần kinh ngạc vì sự xuất hiện của Mã Gia Kỳ. Hơn cả, anh cũng rất vui vì Mã Gia Kỳ đang ở ngay trước mắt.
Sau hồi lâu, Mã Gia Kỳ nắm lấy tay Đinh Trình Hâm, hắn khẩn thiết nhìn Đinh Trình Hâm, chân thành nói lời xin lỗi: "Xin lỗi Đinh nhi, thật sự xin lỗi...tớ lần đó...tớ thật sự không cố ý đâu. Là do tớ không vui, cậu thì lại xuất hiện ngay trước tớ. Do tớ giận quá mất khôn, tớ trút giận lên cậu, là tớ sai. Ngàn vạn cái sai đều nằm ở tớ. Cậu...cậu đừng giận tớ có được không?" Mắt Mã Gia Kỳ thoáng đỏ, nói được một nửa hắn đã nghẹn ngào nhưng lại cố nói tiếp.
Tay Đinh Trình Hâm nắm chặt lại thành nắm đấm, cố kìm nén cảm xúc của mình, không cho nước mắt rơi xuống nữa, mấy ngày nay anh đã khóc quá nhiều rồi.
Nhưng nhìn Mã Gia Kỳ vừa lo lắng, vừa sợ sệt cho mình, Đinh Trình Hâm phút chốc cảm thấy tâm mình ấm áp.
Đinh Trình Hâm rút tay Mã Gia Kỳ ra, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao, tớ không giận. Sao tớ có thể giận cậu được chứ?" Anh cười đến cả đôi mắt cong lên, song dù cười như thế nhưng trông không có vẻ gì là đang vui cả.
Đinh Trình Hâm lại nói: "Tớ sắp phải ra nước ngoài. Ngày mai là xuất phát. Hai ngày nay tớ nghỉ học là do phải lo liệu cho chuyện này." Mã Gia Kỳ đơ người tại chỗ, hắn không thể tin vào tai mình. Chỉ vài câu nói của Đinh Trình Hâm mà Mã Gia Kỳ cảm thấy mình đang rơi xuống vực sâu, cái cảm giác mất mát, sợ hãi cứ thế mà xâm chiếm lấy tâm trí hắn.
Mã Gia Kỳ lắp ba lắp bắp, giọng nói tựa hồ có chút run run: "Hả?! Cậu... cậu chính là đang giận tớ. Đinh Trình Hâm mà tớ biết chắc chắn..." Nói đến đây Mã Gia Kỳ nghẹn lại, không thể nói tiếp được nữa.
"Chắc chắn?"
"Ừm. Cậu chắc chắn...sẽ không bỏ rơi tớ."
Đinh Trình Hâm chầm chậm lắc đầu: "Tớ không bỏ rơi cậu. Chẳng qua tớ không còn ở bên cạnh..." hai chữ 'cậu nữa' chưa kịp thốt ra, Đinh Trình Hâm ngớ người. Anh thấy Mã Gia Kỳ khóc. Nước mắt hắn lũ lượt trút xuống: "Tớ không muốn cậu đi. Cậu đây là đang giận tớ...hic... Cậu giận tớ, không muốn nhìn thấy tớ cho nên mới đi nước ngoài...hic..."
Mã Gia Kỳ không biết hắn bị làm sao, hắn chỉ là rất lo lắng, cũng cực kỳ sợ. Sợ phải xa Đinh Trình Hâm. Sợ không thể nhìn thấy Đinh Trình Hâm cười vui vẻ. Sợ không thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào trong trẻo của Đinh Trình Hâm nữa. Giờ đây, mọi cảm xúc của Mã Gia Kỳ chỉ gói ghém trong hai từ "sợ hãi".
Đinh Trình Hâm làm sao đành lòng thấy hắn khóc?
Anh đưa ngón tay xinh đẹp lau đi những giọt nước mắt quý giá trên mặt Mã Gia Kỳ. Nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc. Cậu khóc, tớ rất đau lòng."
Nghe vậy, Mã Gia Kỳ ngừng khóc, nhưng khóe mắt vẫn còn đỏ: "Vậy...vậy cậu đừng đi. Chỉ cần cậu ở lại, tớ sẽ không khóc nữa, có được không, Đinh nhi?"
Đinh Trình Hâm hít một hơi thật sâu, bình ổn nói: "Nhưng tớ không thể. Ngày mai tớ sẽ đến trường tạm biệt mọi người một tiếng, sau đó là ra thẳng tới sân bay." Đến sau cùng, Đinh Trình Hâm vẫn chọn rời đi.
Mã Gia Kỳ hỏi: "Tớ có thể biết lý do không?" Đinh Trình Hâm nhắm mắt lại, anh nói: "Tớ muốn làm một giáo sư đại học, mà điều kiện bên nước ngoài tốt hơn, nên mẹ tớ đã đưa ra đề nghị này, và tớ đã đồng ý." Như đọc được suy nghĩ của Mã Gia Kỳ, anh vội nói: "Không phải vì cậu."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!