Đinh Trình Hâm như chết lặng khi nghe câu nói ấy của Mã Gia Kỳ. Anh cố nặn ra một nụ cười, nhưng nó méo mó và vô cùng khó coi. Đinh Trình Hâm giọng nói lộ ra vẻ buồn bã thấy rõ, cổ họng anh cứ nghèn nghẹn muốn khóc, nhưng Đinh Trình Hâm không thể khóc ở trước mặt Mã Gia Kỳ được: "Đúng nhỉ? Cậu sẽ không hạnh phúc. Bởi vì cậu không thích tớ nên cậu sẽ không hạnh phúc..."
Đinh Trình Hâm mơ mơ hồ hồ nói, đôi mắt đã ngấn nước từ lâu: "Nhưng mà...nhưng mà, tớ đang theo đuổi cậu mà. Tớ sẽ theo đuổi cậu, tới khi cậu...thích tớ." Mã Gia Kỳ ngước mắt lên trời, hắn thực sự không muốn nhìn thấy Đinh Trình Hâm khóc đâu.
Mã Gia Kỳ nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, cậu đừng như vậy. Trời đã tối lắm rồi, cậu về đi, đừng để ba mẹ Đinh lo lắng." Vừa nói, hắn vừa lấy tay lau đi giọt lệ đã tràn ra khỏi khóe mắt của Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm "ừm" một tiếng, lập tức quay lưng bước đi không ngoảnh đầu lại, giống như Mã Gia Kỳ không muốn thấy Đinh Trình Hâm khóc. Đinh Trình Hâm cũng vậy, anh không muốn Mã Gia Kỳ thấy mình khóc, không muốn Mã Gia Kỳ nghĩ mình yếu đuối.
Mã Gia Kỳ chỉ đứng yên đó, lặng lẽ nhìn bóng lưng đã đi xa của Đinh Trình Hâm rồi mới cất bước.
Về đến nhà Đinh Trình Hâm vốn dĩ đã không thể kìm được nữa rồi. Vừa bước vào cửa Đinh Trình Hâm liền òa khóc nức nở. Ba mẹ Đinh nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, đập vào mắt hai người họ là thân ảnh gầy gò của con trai.
Phải nói, từ khi anh lật bài ngửa với Mã Gia Kỳ, thì ăn không ngon, ngủ không đủ giấc khiến cho cơ thể ngày một xanh xao, gầy ốm. Ba mẹ Đinh hỏi mải mà vẫn không hỏi được kết quả nên đành chú ý đến Đinh Trình Hâm nhiều hơn.
Nhưng bây giờ đây, con trai mà họ hết mực thương yêu, lại ngồi co người lại ở một góc nhà, khóc đến tê tâm phế liệt. Mẹ Đinh vội vội vàng vàng chạy đến hỏi han: "Con trai, con làm sao vậy? Là ai bắt nạt con sao? Con nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con."
Ba Đinh cũng đặt tay lên vai Đinh Trình Hâm, nhỏ nhẹ nói: "Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì con vẫn nên nhớ là con còn có ba mẹ, ba mẹ sẽ luôn yêu thương, luôn ủng hộ con."
Đinh Trình Hâm lắc đầu nguầy ngoạy: "Không phải...hức...không ai bắt nạt con...là...là con cố chấp...hức...con mệt quá, mẹ ơi!" Anh nhào vào lòng mẹ Đinh, ôm bà như đang tìm kiếm một cảm giác an toàn mà ấm áp.
Sáng hôm sau Mã Gia Kỳ đến gọi Đinh Trình Hâm cùng đi học. Khác với thường ngày là không thấy anh đâu, chỉ có mẹ Đinh ra mở cửa. Mã Gia Kỳ chào hỏi mẹ Đinh thì mới biết là Đinh Trình Hâm đã đi học từ sớm rồi.
Hôm nay, Đinh Trình Hâm không chờ Mã Gia Kỳ đi học cùng...
Hắn nghĩ có lẽ Đinh Trình Hâm còn buồn vì lời nói hôm qua của hắn, Mã Gia Kỳ lại nghe mẹ Đinh nói: "Hôm qua thằng bé nó đi đâu rất khuya mới chịu về. Vừa về tới nhà liền co người lại khóc đến thảm thương. Mấy ngày nay nó cũng bắt đầu không chịu ăn, nếu ăn thì chỉ động đũa một tí rồi thôi. Con thân với nó như vậy, con có biết nó xảy ra chuyện gì không?"
Mã Gia Kỳ nghe đến choáng váng đầu óc. Đinh Trình Hâm như vậy, là tại hắn ư? Có phải hắn sai rồi không? So với việc không muốn Đinh Trình Hâm thích mình nữa thì hắn lại lo sợ bộ dáng của Đinh Trình Hâm bây giờ hơn.
Hắn chẳng nghĩ được gì nữa, đầu óc thoáng trống rỗng, hắn qua loa tạm biệt mẹ Đinh rồi chạy thật nhanh đến trường. Ngay bây giờ, hắn muốn nhìn Đinh Trình Hâm, muốn gặp Đinh Trình Hâm ngay lập tức.
Ngoài dự đoán của hắn, Đinh Trình Hâm đang vui vẻ cười đùa, nói chuyện cùng Chung Tử Anh. Nhìn thấy hắn, Đinh Trình Hâm liền cười tươi: "Gia Kỳ, chào buổi sáng. Sáng nay đi mà quên nói với cậu, xin lỗi nha!" Đinh Trình Hâm chắp tay lại, làm động tác xin lỗi.
Có phải thật sự "quên" như lời Đinh Trình Hâm nói. Hay căn bản là anh không muốn sáng ra đã phải gặp hắn.
Mã Gia Kỳ gật đầu coi như đáp lời, hắn nhiều lần mở miệng, muốn nói lại thôi. Đinh Trình Hâm thấy hắn như thế chỉ hỏi: "Cậu có gì muốn nói với tớ à?" Mã Gia Kỳ đáp: "Không có gì."
Thật ra hắn có rất nhiều câu muốn hỏi Đinh Trình Hâm. Hắn muốn hỏi, tại sao anh lại thích hắn như vậy. Hắn muốn hỏi, tại sao phải là hắn. Hắn muốn hỏi, có phải anh đã vì hắn mà chịu nhiều ủy khuất lắm không. Đến sau cùng, là bản thân Mã Gia Kỳ không xứng.
Có lẽ là do Mã Gia Kỳ thể hiện quá rõ nên Đinh Trình Hâm vừa nhìn đã biết hắn đang nghĩ gì. Đinh Trình Hâm dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn, nói vừa đủ cho hai người nghe: "Tớ không phải người sẽ dễ dàng từ bỏ, cậu đừng có xem thường tớ. Tớ sẽ tiếp tục theo đuổi cậu."
Không biết Mã Gia Kỳ nghĩ gì, hắn cụp mắt xuống, im lặng suốt cả buổi học.
...****************...
Đinh Trình Hâm nói được làm được, anh nói sẽ tiếp tục theo đuổi hắn, có nghĩa là anh vẫn sẽ theo đuổi hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!