Ngay khi tất cả mọi người đều hướng về phía Dịch Tuấn Phong, Mã Gia Kỳ nhíu mày, tay khoác lên vai Đinh Trình Hâm.
Dịch Tuấn Phong trên kia mỉm cười: "Việc thứ nhất, tôi sẽ ra nước ngoài du học, nếu được thì sẽ định cư ở đấy luôn." Đinh Trình Hâm cùng Mã Gia Kỳ sửng sốt. Việc hắn ta sẽ ra nước ngoài thực sự chẳng ai biết cả.
Cả đại sảnh bỗng chốc ồn ào, tiếng bàn tán cứ nối đuôi nhau. Rồi tất cả âm thanh lại lần nữa yên lặng khi Dịch Tuấn Phong cất tiếng nói: "Tôi biết là tin này đến quá đường đột, nhưng tôi đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này."
Hắn ta dừng lại rồi nói tiếp: "Việc thứ hai, thật ra tôi cũng không nỡ xa nơi này lắm vì ở đây có người mà tôi thích." Dịch Tuấn Phong đưa mắt nhìn Đinh Trình Hâm, vô tình bắt gặp được ánh mắt sắc lạnh của Mã Gia Kỳ.
Cả đại sảnh lập tức huyên náo ngay tức khắc. Việc đại thiếu gia Dịch gia có người mình thích gây hoang mang cũng như chấn động không nhỏ.
Đinh Trình Hâm thoáng chấn kinh, rốt cuộc tên này là đang định làm gì?
Đèn bỗng dưng vụt sáng, ánh sáng đến đột ngột làm cho tất cả mọi người phải nheo mắt. Dịch Tuấn Phonh chầm chậm đi xuống, hắn ta đi đến đâu người ta đều nép sang một bên tránh đường cho hắn. Mã Gia Kỳ nắm lấy tay Đinh Trình Hâm tựa như đang bảo vệ, bởi hướng đến của hắn ta là chỗ hai người đang đứng.
Cả đoàn người tạo thành một cái vòng tròn lớn, bao quanh hắn ta, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ. Dịch Tuấn Phong mỉm cười, từ phía sau có người đem đến cho hắn ta một bó hoa hồng đỏ. Dịch Tuấn Phong nhận lấy hoa, đứng song song đối diện với Đinh Trình Hâm.
Hắn ta nói: "Trình Hâm, thật ra từ lúc nhìn thấy cậu, tôi đã rất thích cậu rồi. Nụ cười cùng hình bóng của cậu luôn quanh quẩn trong tâm trí của tôi, nó xâm nhập vào trái tim của tôi từ lúc nào không hay." Nghe vậy, Mã Gia Kỳ nắm tay Đinh Trình Hâm chặt hơn, đen mặt lại. Anh nhận ra sự thay đổi của Mã Gia Kỳ liền ngẩn đầu lên nhìn hắn, tay Đinh Trình Hâm cũng siết chặt lại ý bảo không sao.
Dịch Tuấn Phong đương nhiên nhìn thấy hành động nhỏ này của hai người, nhưng hắn cũng không để tâm: "Tôi không biết phải nói làm sao, nhưng mà tôi thực sự rất thích cậu, Trình Hâm. Quá khứ của cậu, tôi không can dự, nhưng tương lai của cậu, tôi sẽ đi cùng." Đoạn, hắn ta chìa bàn tay đến trước mặt Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm rũ mắt, không nói lời nào, không nắm tay hắn ta, cũng không buông tay Mã Gia Kỳ ra. Thế nhưng Mã Gia Kỳ lại tự động rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của Đinh Trình Hâm.
Anh nhìn Dịch Tuấn Phong: "Dịch Tuấn Phong tôi với cậu không thân thiết, tôi không biết cậu thích tôi ở điểm nào. Nhưng trước kia tôi đã nói rõ với cậu rồi, tôi không thích cậu. Như cậu đã nói thì, quá khứ của tôi cậu không có mặt, vậy thì tương lai của tôi, cũng không cần cậu có mặt."
Dịch Tuấn Phong phỏng chừng đã dự đoán được Đinh Trình Hâm sẽ từ chối hắn, nhưng hắn ta không thể ngờ là Đinh Trình Hâm lại không nể mặt gì mà thẳng thừng từ chối hắn ở nơi nhiều người có máu mặt như thế này.
Thấy thần sắc Dịch Tuấn Phong biến đổi, Đinh Trình Hâm bỏ lại một câu xin lỗi rồi kéo Mã Gia Kỳ rời khỏi.
Sở dĩ anh bình tĩnh như vậy là vì đã đoán được phần nào Dịch Tuấn Phong sẽ thổ lộ với anh trong hôm nay. Đinh Trình Hâm ngạc nhiên vì không nghĩ là hắn sẽ tỏ tình tại nơi nhiều người như thế. Ở một nơi nhiều người có xuất thân hào môn có tiếng trong thương trường, hắn lại ngang nhiên tỏ tình với anh, điều này chẳng khác nào là không cho anh từ chối, chặn đi đường lui của Đinh Trình Hâm.
Dẫu sao Dịch Tuấn Phong đã làm vậy, thì hà cớ gì Đinh Trình Hâm phải nể mặt hắn ta. Từ chối dứt khoát cũng tốt, chẳng có gì là không tốt cả.
...****************...
Ra khỏi nơi đó, Đinh Trình Hâm kéo Mã Gia Kỳ một mạch tới xe, chạy thẳng về nhà.
Trên đường về không ai nói với ai câu nào, không khí yên lặng bao trùm lấy cả hai. Mã Gia Kỳ suốt quãng đường luôn bày ra bộ mặt không hề vui vẻ. Đinh Trình Hâm cũng chẳng dám nói gì ngay lúc này.
Xe không chạy về nhà mà chạy đến một khoảng đất trống. Đinh Trình Hâm kéo Mã Gia Kỳ xuống xe. Hắn nghi hoặc nhìn Đinh Trình Hâm: "Cậu đưa tớ tới đây làm gì?"
Đinh Trình Hâm không trả lời, anh nắm lấy hai tay hắn, nói: "Thật ra đưa cậu tới đây là mục đích của tớ. Mã Gia Kỳ, chúng ta gặp nhau từ năm sáu tuổi, tới nay cũng đã mười hai năm rồi, cậu biết điều này có ý nghĩ gì không?" Mã Gia Kỳ lắc đầu.
Đinh Trình Hâm cười, lấy một hơi rồi run rẫy nói tiếp: "Có nghĩa là, tớ đã thích cậu mười hai năm rồi." Giọng nói trong trẻo pha chút run run của cậu thiếu niên như bị nuốt chửng bởi màn đêm tịch mịch.
Mã Gia Kỳ chỉ im lặng không đáp lời, hắn không ngờ Đinh Trình Hâm sẽ thích mình, thật lòng thì hắn chỉ xem Đinh Trình Hâm là bạn, có lẽ thân hơn một chút, thân như người nhà ấy. Mã Gia Kỳ quan tâm chăm sóc cho Đinh Trình Hâm vì hai người là trúc mã, hắn xem những việc hắn làm, cách hắn đối xử với Đinh Trình Hâm là lẽ đương nhiên. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ thích con trai, huống hồ người đó là Đinh Trình Hâm. Lòng Mã Gia Kỳ bây giờ rối như tơ vò.
Qua một lúc lâu vẫn không nghe Mã Gia Kỳ đáp lời, Đinh Trình Hâm tay thò vào trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh đen. Đinh Trình Hâm mỉm cười, mở hộp ra, trong hộp là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây có hình mũi tên, sau mũi tên có tên viết tắt của hắn (MJQ).
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!