*Liếm mau: Nguyên văn là khởi lai (舔起来). Đây là tiếng lóng trên mạng theo như chương này thì ý là mau bỏ liêm sỉ tới theo đuổi người ta đi.
- --------
Mấy tiếng sau, Quách Vị đang nằm ở trên giường yên lặng tận hưởng hương vị kì diệu ngày hôm nay trải qua, tự nhận thức được bản thân dường như đã bỏ lỡ một đống cơ hội tốt.
Ở thời điểm Nguyễn Diệc Vân gửi tới địa chỉ nhà hàng kia, cậu nên là ngươi chủ động một chút nêu ra mời, có lẽ đối phương sẽ sẵn lòng cùng cậu đi đến?
Cậu cuống quít cầm lấy di động, nhưng sau khi click mở khung chat lại do dự. Hiện tại đã quá muộn, ảnh hưởng đến người ta nghỉ ngơi liền không hay. Không bằng ngày mai gửi đi, đến lúc đó mặc kệ có thành công hay không thành công, đều xem như tìm được cơ hội để bắt chuyện rồi tán gẫu, thật tốt.
Quách Vị ở trong lòng vì chính mình quá thông minh mà vỗ tay một phát.
“Bạn là nhất, nhất bạn rồi,” Vương Đồng vẻ mặt dở khóc dở cười, “Thế nào chú có thể không hiểu chuyện tình cảm như chú cơ chứ, người đẹp chủ động dâng tới miệng rồi còn bị chú chặn ở ngoài cửa. Cậu ta nói rõ là hy vọng chú mở miệng mời người ta, hỏi người ta đi không!”
Quách Vị khiếp sợ, một lát sau thử ngập ngừng lên tiếng phản đối: “…… Chú có phải suy nghĩ lạc quan quá rồi hay không?”
“Vãi chưởng,” Vương Đồng dở khóc dở cười, “Anh nói mà chú kiểu gì cũng có ngày này?!”
Quách Vị đôi tay ôm ngực vẻ mặt nghiêm túc phân tích: “Anh tất nhiên tự mình hiểu được, cậu ấy đồng ý cho anh cơ hội thực không dễ, nhưng không có lý do gì để chủ động như vậy đi. Làm người ai chả muốn tích cực lạc quan, nhưng cũng không nên quá mù quáng tự tin, dễ dàng liền biến thành tự phụ.”
Vương Đồng liên tục lắc đầu: “Ok, chú nói cái gì cũng đều đúng.”
Tuy rằng lý trí bảo không nên quá tin tưởng những gì Vương Đồng nói, nhưng rốt cuộc suy đoán kia vẫn đánh sâu vào trong lòng cậu, khó tránh khỏi sẽ có chút xíu chờ mong. Quách Vị sờ sờ cái mũi, lại hỏi: “Này…… Anh hôm nay nhất định đi hỏi một chút, xem chừng xác suất cậu ấy đồng ý vẫn là rất cao nhỉ?”
“Khó nói trước,” Vương Đồng một bộ dạng tức giận, “Ngày hôm qua xác suất thành công khẳng định cao, bị chú biến thành như vậy, hiện tại thì không nhất định đâu.”
Quách Vị nửa tin nửa ngờ.
“Anh không giống với chú - độc thân từ trong trứng nước, anh đây là có "gấu" rồi,” Vương Đồng nói, “Ở phương diện này ít nhất so chú thì tinh thông gấp một trăm lần.”
Đối với người yêu Vương Đồng, Quách Vị có quen biết, là một cô nàng Beta cười rộ lên sẽ có viên má lúm đồng tiền. Hai người này là bạn học cấp hai, sau khi kết thúc kì thi lên cấp ba liền thổ lộ tình cảm rồi xác định quan hệ, đã trải qua ba năm cấp ba khác trường sau đó dốc sức thi vào cùng một trường đại học, lại không ngờ bởi vì chuyên ngành khác nhau nên bị phân tới các cơ sở khác nhau, cách nhau tới cả thành phố, so với khoảng cách thời cấp 3 còn xa hơn.
Nhưng hai người đến nay như cũ tình cảm ngọt ngào, có thể thấy được Vương Đồng đối với chuyện tình yêu xác thực quen thuộc.
Quách Vị khiêm tốn thỉnh giáo: “Anh đây hiện tại hẳn là nên làm như thế nào đây?”
Vương Đồng nghĩ nghĩ, cho cậu một mẹo nhỏ: “Nếu không chú hôm nay liền đi tới cửa hàng kia đem món ăn mà cậu ta thích mua về, trực tiếp dâng đến tận dưới tầng kí túc xá của câu ta đi.”
Quách Vị kinh ngạc không thôi: “Như vậy có quá trực tiếp không? Chính là……”
“Chú lười chạy tới đó à?” Vương Đồng tức giận, “Thích kiểu người đẹp như này, trong trường học mỗi cái góc đều có thể đào lên cả tá người cạnh tranh, không cẩu liếm* một chút sao có thể được?”
*Cẩu liếm: thuật ngữ mạng, chỉ loại người biết người ta không thích mình vẫn vứt bỏ liêm sỉ chạy theo.
“Không phải,” Quách Vị lắc đầu, “Cậu ấy muốn ăn chính là mì nha, mang về tới đều sẽ bị khô đóng cục lại, không thể ăn.”
“Này căn bản không quan trọng” Vương Đồng thực bất đắc dĩ, đang muốn nói cái gì nữa, dừng một chút, mở to hai mắt duỗi tay đi phía trước chỉ chỉ, “Chú xem đó là ai?”
Chỗ hai người bọn họ đi là ở bên đường, con đường một bên là vành đai xanh, một bên khác là sân thể dục. Vương Đồng đang chỉ chính là góc sân thể dục cách bọn họ đứng một đoạn.
Quách Vị quay đầu lại nhìn, khi thấy rõ người Vương Đồng chỉ, lập tức con ngươi muốn rớt ra ngoài.
Từ khi vào trường tới nay đã là năm hai, qua thời gian lâu như vậy mà chưa từng gặp mặt, hiện giờ liên tục hai ngày ngẫu nhiên gặp được, đây là cái dạng duyên số gì đây.
Quách Vị trong lòng vui vẻ một trận, không thèm suy nghĩ hướng về phía kia hô to một tiếng: “Nguyễn Diệc Vân!”
Vương Đồng bị cậu làm cho hoảng sợ, vừa muốn mở miệng, lại thấy cậu đã không thèm quay đầu lại hướng về Nguyễn Diệc Vân chạy như bay.
Nguyễn Diệc Vân đang ngửa đầu đứng ở dưới một gốc cây ngô đồng trong góc nhỏ sqan thể dục, nghe thấy kêu gọi, lập tức chuyển xoay người.
Đối diện tầm mắt Quách Vị, anh đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó liền lộ ra nụ cười nhẹ dịu dàng tương tự ngày hôm qua.
“Trùng hợp ghê ta,” anh đối với Quách Vị đang thở hồng hộc ngừng ở trước mặt chính mình nói, “Chúng ta thật là có duyên phận.”
Quách Vị không thể tránh khỏi hồi hộp, theo bản năng duỗi thẳng lưng, trong đầu lộn xộn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì đó mới tốt, hướng về phía Nguyễn Diệc Vân cười ngốc nghếch.
“Buổi sáng không phải lên lớp à?” Nguyễn Diệc Vân chủ động hỏi.
“Ừ,” Quách Vị gật đầu, cũng hỏi, “Còn cậu thì sao?”
“Ở đây học thể dục,” Nguyễn Diệc Vân một lần nữa nhìn về phía kia của cây ngô đồng, “Cầu mắc trên cây rồi.”
Quách Vị ngẩng đầu lên tới cẩn thận tìm, một hồi lâu mới ở trong không gian lá xanh um tùm tìm được rồi một quả cầu lông màu xám trắng nho nhỏ.
“Bạn học của tớ đang đi tìm cây thang, đi mất một lúc lâu rồi,” Nguyễn Diệc Vân thở dài, “Chỉ sợ là lại thất vọng rồi.”
Quách Vị trong lòng một trận kích động.
Đây chính là cơ hội biểu hiện rất tốt, như thế nào có thể bỏ lỡ. Cậu chạy nhanh hỏi: “Vợt của cậu đâu?”
Nguyễn Diệc Vân duỗi tay chỉ chỉ một bên mặt đất: “Chỗ đó. Chúng tớ vừa rồi thử qua, với không tới.”
Quách Vị không tin vậy, nhặt lên vợt kiễng mũi chân khoa tay múa chân một chút, còn tận một đoạn nữa mới với tới.
“Ash bay thật sự quá cao,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Người bình thường chỉ sợ đều với không tới.”
Quách Vị đem vợt vác trên vai, ở dưới gốc cây ngửa đầu đi qua lại vài vòng, rốt cuộc tìm được rồi một chỗ tự cho là có góc độ thích hợp.
Cậu tự tin tràn đầy giơ lên vợt cầu lông, dùng sức hướng về phía trước ném đi.
“Bụp” một thanh âm vang lên, nhánh cây bị đập trúng đong đưa không ngừng. Vợt cầu lông rất nhanh rơi xuống đất, quả cầu dính trên cây khẽ đung đưa về phía trước, mắt thấy rất mau sẽ phải rơi xuống, thế nhưng lại đột nhiên dừng lại.
Quách Vị tin tưởng tràn đầy nhặt lên vợt cầu lông: “Thử lại một lần nữa, khẳng định có thể thành công!”
Cậu nói xong, ở chỗ Nguyễn Diệc Vân nhìn chăm chú lại một lần đem vợt cầu lông ném đi.
Chiếc vợt mạnh mẽ bay vào trong đám lá cây, khiến cho nhánh cây từng trận đong đưa, quả cầu lông màu trắng lại một lần nữa dịch lên phía trước chút, thuận lợi mà rơi xuống.
Cầu trên mặt đất nảy lên hai cái, lại lăn nửa vòng, nhưng không ai nhìn tới nó.
Quách Vị cùng Nguyễn Diệc Vân như cũ động tác nhất trí ngẩng đầu, nhìn về phía nhánh cây mà chiếc vợt cầu lông đang mắc kẹt kia.
Không khí lập tức có chút xấu hổ.
Suy cho cùng, cầu lông dù sao cũng là vật phẩm tiêu hao, đã tiêu thì sẽ hao, mất rồi thì thôi. Nhưng vợt thì không giống.
“Các cậu đang làm gì?” Ở nơi xa vây xem toàn bộ quá trình, Vương Đồng rốt cuộc nhịn không được đi tới, phát ra giọng điệu nghi ngờ.
Nguyễn Diệc Vân hướng Vương Đồng gật đầu chào hỏi, khom lưng nhặt lên quả cầu lông kia: “Cảm ơn, thật sự rơi xuống rồi.”
Quách Vị nuốt ngụm nước miếng.
Cậu khẩn trương mà dùng chân cọ hai xuống nước bùn đất, tầm mắt bay tới chỗ cũ, đặt ở trên một cái vợt khác đang nằm dưới đất.
“Cậu cứ tin tưởng tớ,” cậu nhặt lên cái vợt kia, “Lần này bảo đảm thành công!”
Nguyễn Diệc Vân muốn nói lại thôi, cuối cùng đối với cậu cười cười: “Vậy thử xem đi.”
Quách Vị đi đến dưới tàng cây, hít sâu một hơi, dùng hết sức bình sinh từ nhỏ tới lớn đem cái vợt hung hăng ném về phía trước.
“Bốp” một tiếng, vợt cầu lông dứt khoát lưu loát mà cắm vào trong nhánh cây.
Không khí rơi vào im lặng.
Nguyễn Diệc Vân cúi đầu nhìn nhìn trong tay lẻ loi mỗi quả cầu lông.
Quách Vị mặt đỏ đến bừng bừng, bước nhanh đi đến thân cây bên, lại đối với Vương Đồng khoa tay múa chân hai cái: “Tới giúp anh đi!”
Vương Đồng mặt lạnh đi đến bên cạnh cậu, cùng cậu động thời ôm thân cây ý đồ lay động.
Đáng tiếc, không hề hiệu quả.
“Không sao, nếu không được thì thôi bỏ đi,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Bạn tớ đã đi mượn cây thang, đừng lại có tra tấn cái cây này nữa.”
Hôm nay, ông đây quá đủ mất mặt rồi. Quách Vị thu tay, lại như cũ không nhụt chí, cân nhắc còn có cái gì đồ vật có thể làm để cậu ném thêm không, mong cứu lại hình tượng chính mình trong mặt người đẹp.
Rất mau, khóe mắt cậu chợt lóe.
“Chú cởi quần áo làm gì?” Vương Đồng kinh ngạc hỏi.
Quách Vị đem áo khoác quận lại ở trong tay, tựa như giống bộ dạng Hán tử cưỡi ngựa trên thảo nguyên dùng sức quay quay hai vòng: “Tớ thử lại.”
“Đừng đừng đừng,” Nguyễn Diệc Vân vội vàng ngăn cản, “Cái này cũng mắc lên liền không hay đâu.”
Quách Vị đáng thương vô cùng nhìn anh: “Lại cho tớ một lần cơ hội đi mà!”
Thấy hắn một bộ dạng đau khổ lại sốt ruột, Nguyễn Diệc Vân rõ ràng muốn cười, lại cũng bất đắc dĩ, do dự lùi lại một bước, đưa tay ra hiệu mời cậu cứ tự nhiên.
Vương Đồng ôm trán, không lên tiếng.
Quách Vị ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình, hét lớn một tiếng đột nhiên tiến về phía trước một bước, đem áo khoác dùng sức hướng chỗ nhánh cây mà cái vớt bị mắc quăng đi.
“Xoẹt” tiếng vang qua đi, áo khoác treo ở trên cây, cả cái áo lẫn chiếc vợt theo nhánh cây lắc lư đung đưa.
Vương Đồng “Phụt” cười lên tiếng, ở đùi vỗ bồm bộp mấy cái.
Quách Vị chạy tới đá vào chân hắn một cái, lớn tiếng nói: “Rõ ràng thành công mà!”
Hắn nói xong, chạy tới dưới áo khoác của chính mình, ngửa đầu đưa tay lên, với với hai nhát sau đó thuận lợi kéo vạt áo xuống.
Chỗ áo lần này bị mắc so với chỗ vợt cầu lông vị trí hơi thấp một ít, cộng thêm hơn một nữa rũ xuống phía dưới, vừa hay có thể bị cậu với tới.
Túm lấy vạt áo trái phải qua lại nhẹ nhàng lắc lư vài cái, nhánh cây cũng theo cùng lay động, rất mau, hai cái vợt kia trước sau theo nhau rơi ở trên mặt đất.
“Nhìn đi, nhìn đi!” Quách Vị đắc ý hô to, tiếp theo đem áo khoác dùng sức kéo trở về.
Cúi đầu vừa thấy, cậu trong lòng lạnh hơi một nửa.
Cổ áo bị kéo hỏng rồi cả một lỗ thủng to tướng, trở nên rách nát.
Thấy Nguyễn Diệc Vân nhặt lên vợt hướng chính mình đi tới, cậu vội vàng đem áo khoác quận tròn, rồi giấu phía sau.
“Cảm ơn cậu, giúp tớ một việc lớn,” Nguyễn Diệc Vân hướng phía sau cậu nhìn nhìn, “Áo khoác còn dùng được không?”
“Không có việc gì, chỉ là hơi bẩn một chút,” Quách Vị đối anh ngốc ngốc cười, “Trở về giặt một tí thì không việc gì rồi!”
Nguyễn Diệc Vân không hỏi thêm, như cũ nhìn gương mặt cậu, vẻ mặt như suy tư cái gì.
Quách Vị mới vừa thoát khỏi lúng túng vừa rồi, trước mắt bị nhìn chằm chằm như vậy, lại trở nên hồi hộp.
“Thôi, cậu trước cứ tiếp tục học đi, tớ đi trước……” Cậu một bên nói, một bên đi ngang tính toán rời đi hiện trường.
“Từ từ,” Nguyễn Diệc Vân đi phía trước bước được nửa bước, “Cậu giúp tớ như vậy sao lại vội thế, để tớ cảm ơn đã chứ.”
“Này tính cái gì chứ, chuyện nhỏ không tốn sức gì cả, không cần khách sáo như vậy,” Quách Vị vội vàng xua tay, một không cẩn thận áo khoác rơi xuống đất, lại vội vàng xoay người lại nhặt, “Cậu không cần để ở trong lòng.”
Thời điểm cậu nói chuyện thì ngẩng đầu, không chú ý một chân dẫm vào tay áo, động tác lại một lần nữa dừng lại.
Xấu hổ hết sức, Nguyễn Diệc Vân nói: “Tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
Quách Vị nghe vậy nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
“Nhà hàng ngày hôm qua tớ chia sẻ cậu thấy thế nào?” Nguyễn Diệc Vân cười hỏi.
Quách Vị cả người đều choáng váng: “Không, không tốt lắm đâu!”
Nguyễn Diệc Vân khó hiểu: “Vì cái gì? Quá xa?”
“Lại không phải việc gì to tát, chỗ đó rất đắt đi!” Quách Vị cầm theo áo khoác vừa bẩn vừa rách đứng lên, dùng sức xua tay, “Ai lại không biết xấu hổ như thế chứ! Cậu không cần cùng tớ khách sáo!”
Nguyễn Diệc Vân nhìn hướng khác, bĩu môi.
Rất nhanh, anh lại lần nữa nhìn về phía Quách Vị, nói: “Thế, ăn xong cậu lại mời tớ đi xem phim, coi như là huề nhau nhỉ?”