Quách Vị đêm đó không có trở về phòng ký túc xá.
Cơm chiều bọn họ gọi cơm hộp, Nguyễn Diệc Vân một mình đi xuống tầng lấy, hai người vai kề vai ngồi ở bàn học. Sau khi ăn xong, Quách Vị còn nhớ nhắc Nguyễn Diệc Vân đừng quên uống thuốc vitamin.
Sau bữa tối, Nguyễn Diệc Vân làm một số bài tập nhưng chỉ là cho có hình thức thôi.
Laptop vẫn luôn mở, bình quân mỗi phút anh chỉ ở gõ xuống bàn phím hai ba cái. Đại đa số thời gian, bọn họ ngẩn ngơ nhìn đối phương, ngây ngô cười, còn cố ý làm ra mấy vẻ mặt kỳ quái, phát ra mấy loại âm thanh, hay mấy câu nói nghe mà muốn mê sảng.
Trần Nhất trước có nói cho Quách Vị, hắn chịu không nổi cái miệng của Nguyễn Diệc Vân.
Quách Vị chưa bao giờ hiểu nổi.
Nguyễn Diệc Vân miệng rõ ràng ngọt như mật, vĩnh viễn có thể nói ra những lời khiến để cho cậu thoải mái và vui vẻ.
Không chỉ có lời nói êm tai, còn rất thân thiện, lại ấm áp và mềm mại như bông. Không cần Quách Vị quá chủ động, anh cũng sẽ chủ động cúi người, dịu dàng hôn lên môi cậu.
"Anh thơm quá." Quách Vị nói với anh.
"Phải không?," Nguyễn Diệc Vân chỉ nói mấy chữ, lại hôn lên môi Quách Vị một cái, "Chắc là do mùi tinh dầu mà em tặng cho em."
Quách Vị lắc đầu: "Anh vẫn luôn thơm mà."
Nguyễn Diệc Vân như là thực thích câu trả lời của cậu, cười cười kề sát vào bên cạnh vành tai cậu, nhẹ giọng hỏi: "Có thích hay không?"
Đương nhiên thích rồi.
Quách Vị gật đầu, lại dùng mũi hít hít gần vùng da của Nguyễn Diệc Vân, giống như cún con nghiêm túc ngửi ngửi.
Thật là thơm, thanh thanh đạm đạm, mang một chút vị ngọt, là hương vị cậu vừa quen thuộc vừa ưa thích.
Nguyễn Diệc Vân lại hỏi: "Thích tới mức nào?"
Quách Vị bị anh hôn tới mức đầu óc choáng váng, cái gì cũng không nghĩ nổi, không thể dùng từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung, chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần để nhấn mạnh: "Đặc biệt đặc biệt, rất rất đặc biệt."
Nguyễn Diệc Vân ở bên tai cậu nhẹ giọng cười khẽ, hơi thở phả lên da thịt, khiến cậu bất giác rụt cổ lại.
"Nhột quá." Cậu nói với Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân thuận thế cúi xuống, đặt môi hôn lên gáy cậu.
Anh tỉ mẩn nghiền ngẫm nơi đó, môi mỗi một lần chạm lên làn da Quách Vị, Quách Vị đều không kìm được bất giác run rẩy một chút.
Cậu không quen, có một chút xấu hổ, nhưng đồng thời cảm thấy tuyệt vời và bui vẻ, không muốn từ chối mấy chuyện thân mật này.
"Ông xã......" Nguyễn Diệc Vân kéo dài giọng, giọng mềm như bông gọi cậu, lại lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm phần cổ của cậu.
Quách Vị xương cốt như muỗn nhũn ra, ở trong lòng thầm đáp lại rất nhiều lần, bà xã bà xã bã xã.
Lại nghe Nguyễn Diệc Vân hỏi: "Em chưa đi tắm có phải không?"
Quách Vị vốn dĩ đang đôi mắt đang híp lại lập tức mở to, cơ thể hơi ngả về phía sau một chút, hoàn toàn tạo khoảng cách với Nguyễn Diệc Vân: "Có, có, có mùi à?"
Nguyễn Diệc Vân ngẩn người, phụt một chút cười.
"Ý anh là, nếu như chưa tắm...... Chúng ta có thể cùng nhau đi tắm."
Tục ngữ nói, đã có lần một, sẽ có lần hai.
Sau khi có một chút kinh nghiệm, cảm giác so với lần trước còn tuyệt vời hơn.
Cơ thể Nguyễn Diệc Vân ở dưới ánh đèn vàng trông càng xinh đẹp. Trắng nõn không tì vết, mảnh mai nhưng trông lại không gầy yếu. Thoạt nhìn có vẻ gầy hơn so với chiều cao thực tế, đường cong cơ thể rõ ràng, gần như có thể dùng hai chữ tao nhã để miêu tả.
Quách Vị nhìn đến si mê.
Vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng này lại thuộc về cậu.
Cậu vì thế mà cảm thấy lâng lâng, hoàn toàn thầm dựa vào phần hạnh phúc nặng trĩu này, mới có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
"Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau không?" Nguyễn Diệc Vân hỏi cậu.
Quách Vị gật đầu: "Có chứ."
Nguyễn Diệc Vân lại hỏi cậu: "Cho dù anh biến thành như thế nào em vẫn thích anh phải không?"
Quách Vị vẫn là gật đầu: "Đúng vậy."
Sau khi nói xong, cậu chủ động bổ sung: "Em yêu anh."
Lại nằm lên giường Nguyễn Diệc Vân một lần nữa, Quách Vị tuy cảm buồn ngủ, nhưng bởi vì trong lòng phấn khởi mà không cách nào đi vào giấc ngủ.
So với lần đầu, bởi vì trong phòng tắm luôn bật đèn, cảm giác thực tế càng mạnh mẽ hơn rất nhiều, cảm giác sung sướng cũng tăng thêm gấp trăm ngàn lần.
Cậu cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, mặt trước sau nóng bừng, vừa cảm thấy thẹn lại vừa cảm thấy hưng phấn.
Quá là sướng luôn.
Cậu quyết định không băn khoăn chuyện Nguyễn Diệc Vân rốt cuộc vì sao lại có thể lớn như vậy. Dù sao Nguyễn Diệc Vân cũng không ngại chuyện cậu nhỏ hơn so với anh, không lâu sau đó còn khen lớn lên trông đáng yêu.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress và Wattpad dưới tên Meo40cm.Nguyễn Diệc Vân nằm ở bên cạnh cậu, nhắm mắt lại, hình như là đã ngủ rồi.
Anh gần đây vẫn luôn ngủ không đủ giấc ngủ, có thể nghỉ ngơi nhiều một chút là chuyện tốt. Quách Vị không dám nhúc nhích, chỉ cẩn thận nghiêng đầu, lẳng lặng ngắm nhìn.
Nhìn một lát, cậu kìm chế không được xúc động trong lòng, nhẹ giọng kêu: “Bà xã.”
Ở vài giây qua đi, Nguyễn Diệc Vân nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm ——”
Hắn như cũ nhắm hai mắt, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, hơi lè nhè, như là nửa mơ nửa tỉnh.
Quách Vị sợ quấy rầy anh, không dám tiếp tục mở miệng, mấp máy môi, lại còn ngây ngô cười.
Lúc này ý thức của cậu cũng dần dần mơ hồ, trong đầu đột nhiên nhảy ra một dấu chấm than nho nhỏ. Lời Vương Đồng nói trước đó vài ngày ở lớp học, cậu vừa rồi vẫn chưa kiểm chứng.
Theo bản năng cẩn thận ngẫm lại, vẫn chưa nghĩ ra có chút gì liên quan tới.
Thực hành mới là cách duy nhất kiểm tra sự thật, quả nhiên những cái tin đồn linh tinh do giang hồ đồn thổi đó, trước nay chính là không thể tin.
Đêm khuya, Quách Vị bởi vì người bên cạnh liên tục chuyển mình làm cho tỉnh giấc.
Lúc cậu nghiêng đầu đi nhìn về phía Nguyễn Diệc Vân, Nguyễn Diệc Vân ngay lập tức liền phát hiện ra.
“Xin lỗi, anh làm phiền em rồi hả?” Lúc Nguyễn Diệc Vân nói chuyện thân thể anh cũng trở nên cứng lại, “Anh không sao đâu, anh sẽ không động đậy nữa.”
Quách Vị nhanh chóng nhận ra điều gì đó. Hắn vươn tay cánh tay, ôm lấy người nằm bên cạnh.
“Không đau nữa, không đau nữa,” âm thanh của cậu mang theo vẻ khàn khàn buồn ngủ, giọng điệu chậm rãi, “Đau đau, mau bay đi.”
Nguyễn Diệc Vân nở nụ cười.
Quách Vị nhắm hai mắt, tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng Nguyễn Diệc Vân một chút.
Nguyễn Diệc Vân điều chỉnh tư thế một chút, nghiêng người đối mặt với anh, tiến lại gần anh hơn một chút.
“Hình như thật sự khá hơn nhiều rồi.” Anh nói với Quách Vị.
Quách Vị vẫn không mở mắt, nhưng lại nở nụ cười.
Tay cậu khẽ vuốt dọc theo sợi tóc của Nguyễn Diệc Vân đến lưng cậu, rồi lại một lần nữa hướng lên trên, qua đi lặp lại, như là đang sờ một bé mèo con lông mượt ngoan ngoãn.
Nguyễn Diệc Vân nằm như vậy một lúc, chủ động nhích về phía trước gần một chút, hôn hôn lên cằm cậu.
“Em thật tốt, sao em lại tốt như vậy chứ.” Anh nói, “Anh càng ngày càng thích em mất rồi.”
Quách Vị ha ha cười: “Mau ngủ đi.”
Nguyễn Diệc Vân gật đầu, nhưng một lát sau, lại nhịn không được giật giật.
“Vẫn không thoải mái à?” Quách Vị hỏi, “Còn cảm thấy đau không?”
Nguyễn Diệc Vân không thừa nhận: “Vẫn tốt.”
Quách Vị suy nghĩ một lát, nói: “Không bằng, chúng ta nói chuyện một lát đi, có thể dời đi lực chú ý.”
“Em không buồn ngủ sao?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Buồn ngủ chứ,” Quách Vị nói, “Nhưng có thể cùng anh nói chuyện phiếm, sáng ngày mai tiết đầu em cũng trống.”
Nguyễn Diệc Vân dường như cảm thấy câu trả lời này thực buồn cười, bả vai run run lên, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da của Quách Vị.
“Nói cái gì bây giờ?” Anh hỏi Quách Vị.
Quách Vị nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Em vừa rồi ở trong mơ, bỗng nhiên nảy ra tới một ý nghĩ.”
“Ý nghĩ gì?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Lần trước anh nói với em, hồi nhỏ do anh uống một loại thuốc nên mới có chút ảnh hưởng,” Quách Vị nói, “Đó có phải lí do khiến anh hiện tại cao thêm hay không?”
Liên tưởng này không biết có bao nhiêu gượng ép, Quách Vị chỉ là thuận miệng nói, cũng chưa chắc đã là sự thật.
Nguyễn Diệc Vân sau khi nghe xong, cũng không biết có phải đang nghiêm túc suy nghĩ hay không, nhưng một hồi lâu vẫn chưa nói tiếng nào.
“Lần trước anh chỉ nói một nửa, loại thuốc kia rốt cuộc gây ra ảnh hưởng gì với anh?” Quách Vị lại hỏi.
“…… Cái này nói ra thì rất dài, có chút phức tạp,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Để nghiêm túc mà giải thích, thì đêm nay chúng ta đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ.”
“Ồ, như vậy à,” Quách Vị gật đầu, “Tên loại thuốc đó gọi là gì? Để em tự mình đi điều tra thử.”
Chuyện này cũng có thể coi như là một tai nạn, tuyệt đối sẽ có nhiều hơn một hay hai đứa trẻ bị ảnh hưởng, nhất định sẽ có hồ sơ lưu lại, chắc là có thể dễ dàng tìm thấy trên Internet.
“Không nhớ nữa, chuyện đã qua mười mấy năm,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Em cùng đừng làm anh nhớ lại nữa, vừa nhớ tới là đầu anh lại đau. Anh đã hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, không cách nào ngủ lại nữa.”
Quách Vị nghĩ thầm, xem ra đề tài mà mình chọn này đã sai rồi.
“Vậy anh muốn nói chuyện gì?” Cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân suy nghĩ một lát, nói: “Không bằng em hát ru anh ngủ đi.”
Quách Vị kinh ngạc vài giây, ngay lập tức hắng giọng, đỏ mặt mở miệng: “Ngủ đi ~ ngủ đi ~ Bấy bi yêu dấu của em~”
Nguyễn Diệc Vân cười không ngừng, toàn bộ cơ thể đều run run lên.
“…… Hình như là có tác dụng ngược rồi,” Hai má Quách Vị trở nên nong nóng, “Rất khó nghe sao?”
“Sao em lại đáng yêu như vậy chứ,” Nguyễn Diệc Vân ôm lấy hai bên má của cậu, dùng sức hôn lên môi cậu một cái, “Dễ nghe muốn chết, ta thích muốn chết đi được!”
Buổi sáng ngày hôm sau, Quách Vị hiếm khi dậy sớm như thế.
Theo như thời gian lệ thường sau khi tỉnh giấc, cậu phải mất một lúc mới lấy lại được ý thức. Nghiêng mình nhìn chằm chằm Nguyễn Diệc Vân nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say một lát, ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Cho đến gần giữa trưa, cậu lại một lần mở mắt ra, Nguyễn Diệc Vân cũng đã tỉnh, đang nằm ở bên cạnh mỉm cười nhìn cậu.
Điều ước nhỏ nhoi lần trước cậu thầm hy vọng, lúc này đây hết thảy đã trở thành thực hiện.
Bọn họ đứng ở trước bồn rửa mặt cùng nhau đánh răng súc miệng, cùng vừa cười vừa nhìn đối phương trong gương, cùng trao cho nhau nụ hôn có mùi hương bạc hà của kem đánh răng.
Sau khi rời đi, Nguyễn Diệc Vân đứng ở cửa sổ nhìn theo cậu. Quách Vị từ núi giả nhảy xuống mặt đất, xoay người ngẩng đầu nhìn lại, Nguyễn Diệc Vân cười rồi tặng cho cậu một nụ hôn gió.
Quách Vị nhảy lên duỗi tay bắt được, lại há mồm “A, ừm” nuốt xuống.
Cậu lại đi học muộn.
Đối diện với ánh mặt của cả lớp, cậu bước nhanh về chỗ ngồi, chào đón cậu chính là ánh mắt nghi ngờ của Vương Đồng.
“…… Làm hòa rồi?” Hắn hỏi.
“Không phải,” Quách Vị buông cặp sách xuống, “Bọn anh không có cãi nhau, chỉ là có một chút hiểu lầm nhỏ thôi.”
Cậu nói chuyện vừa ngồi xuống, từ trong túi móc ra di động, gửi tin nhắn cho Nguyễn Diệc Vân.
—— Em đến phòng học rồi!
Sau khi gửi đi, cậu nghĩ nghĩ, bấm vào hồ sơ của Nguyễn Diệc Vân trong danh bạ, hơi ngượng ngùng sửa tên thành “Bà xã”.
Vẻ mặt Vương Đồng vi diệu: “Anh ta giải thích như thế nào với chú?”
“Thân thể anh ấy không thoải mái, đi bệnh viện kiểm tra, sợ anh lo lắng nên không nhắc tới.” Quách Vị nói.
Vương Đồng ôm ngực nghiêng đầu suy nghĩ.
“Thật sự mà,” Quách Vị nói, “Anh ấy sẽ không nói dối đâu.”
“Thân thể anh ta không tốt chỗ nào?” Vương Đồng lại hỏi.
“Càng ngày càng đau, bởi vì gần nhất anh ấy cao thêm.” Quách Vị nói.
“Hả?” một tiếng này của Vương Đồng có chút lớn, xung quanh có không ít người sôi nổi nhìn sang đây.
Hắn vội vàng nhỏ giọng: “Chú đang nói gì vậy? Chú chắc chắn chưa?”
Quách Vị gật đầu, không giải thích nhiều, rốt cuộc lý do cụ thể như thế nào cậu cũng không rõ ràng lắm.
So với chuyện đó, chuyện càng làm cậu để ý chính là, vì sao Nguyễn Diệc Vân vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Thật là kỳ quái.