Phó Quan Lĩnh trông có vẻ tàn nhẫn nhưng lại rất nặng tình, giống như khi Phó Quan Lĩnh phát hiện cô ta vẫn còn qua lại với tên đàn ông kia, anh ta cực kỳ tức giận, nhưng cũng không động vào cô ta dù chỉ bằng một đầu ngón tay.
Vậy nên, đối mặt với cơn giận của Phó Quan Lĩnh, Lam Tịnh Tịnh vẫn ngạo mạn nâng cằm lên như cũ, cô ta đoán Phó Quan Lĩnh sẽ không động vào mình.
Khuôn mặt Phó Quan Lĩnh đột nhiên trở nên hung dữ, anh ta tới trước mặt Lam Tịnh Tịnh, một tay túm lấy cổ cô ta và kéo về phía sau, năm ngón tay giữ chặt cổ cô ta, ấn cô ta vào bức tường sau lưng.
Chỉ trong mấy bước ngắn ngủi, Lam Tịnh Tịnh đã cảm nhận được một sự sợ hãi, đó là sự sợ hãi sẽ bị tước đi mạng sống bất cứ lúc nào.
Lam Tịnh Tịnh tái mặt và ho khan liên tục vì bị túm cổ và kéo đi mấy bước.
Ánh mắt cô ta mang theo sự sợ hãi nhìn Phó Quan Lĩnh, cô ta cắn chặt răng và tức giận nói: "Phó Quan Lĩnh, anh đang làm gì vậy? Anh có biết anh đang làm gì không?"
"Lam Tịnh Tịnh, cô tưởng rằng dựa vào chuyện tôi đã từng thích cô thì cô có thể muốn làm gì thì làm bên cạnh tôi phải không?"
Lam Tịnh Tịnh nghiến răng nói: "Quan Lĩnh, em biết anh vẫn còn thích em, nhưng Quan Lĩnh, anh làm vậy khiến em sợ đấy"
"Sợ?"
Phó Quan Lĩnh cười nhìn Lam Tịnh Tịnh mặt cắt không còn giọt máu và nói: "Tôi tưởng từ trước tới nay cô không biết sợ là gì"
"Quan Lĩnh, hai chúng ta là vợ chồng..."
"Vợ chồng? Cô đã từng xem tôi là chöng chưa?"
Phó Quan Lĩnh cười khẩy nói: "E là tất cả mọi người đều không biết từ khi kết hôn tới giờ, hai chúng ta chưa từng lên giường, tuy nhiên, tất cả mọi người đều biết cô cắm sừng tôi hết lần này tới lần khác, Lam Tịnh Tịnh, cô như vậy, cô nghĩ tôi còn thích cô không?"
"Quan Lĩnh em nói rồi, em định làm vợ chồng đúng nghĩa với anh, nếu anh muốn em, lúc nào em..."
"Không cần nữa!"
Phó Quan Lĩnh lạnh lùng gắn từng chữ: "Lam Tịnh Tịnh, cô cho rằng tại sao tôi lại thích cô?"
Sắc mặt Lam Tịnh Tịnh càng tái nhợt hơn.
"Bởi vì...
vì...
"Bởi vì mười năm trước, cô đã từng cứu tôi khi tôi lâm vào đường cùng và bị mù nhất thời, thế nhưng..."
Khi Phó Quan Lĩnh nói, cơ thể Lam Tịnh Tịnh bắt đầu run rẩy dữ dội.
Ngón tay của Phó Quan Lĩnh dừng lại trên mặt Lam Tịnh Tịnh, cơ thể người ở sau càng run rẩy dữ dội hơn.
"Cô sợ cái gì?"
Phó Quan Lĩnh nhìn Lam Tịnh Tịnh đầy ẩn ý.
"Em...
em không sợ, lúc đó em đã cứu anh, không phải anh đã biết từ lâu rồi sao? Sao bỗng nhiên anh lại nhắc tới chuyện này làm gì?"
"Là cô cứu tôi thật sao?"
Phó Quan Lĩnh bật cười: "Lam Tịnh Tịnh, sự kiên nhẫn của tôi rất có hạn, trên tay Phó Quan Lĩnh tôi đã dính máu của không ít người, tôi không phải người tốt lành gì, điều tôi nghe không lọt tai nhất là người khác nói dối tôi"
Lam Tịnh Tịnh hoảng sợ nhìn Phó Quan Lĩnh.
Anh ta biết rồi, anh ta biết tất cả rồi.
Làm sao anh ta biết được? Lúc đó hai mắt Phó Quan Lĩnh bị mù nhất thời, rõ ràng anh ta không nhìn thấy cô gái kia, sao có thể nhận ra cô ta không phải cô gái kia? Phó Quan Lĩnh hơi nheo mắt nói: "Trên cổ cô gái cứu tôi đeo một miếng ngọc hình bán nguyệt"
Nghe Phó Quan Lĩnh nói câu này xong, Lam Tịnh Tịnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Lúc trước khi xem video, cô ta đã nhìn thấy một thứ.
Trên cổ Trương Uyển Du đeo một miếng ngọc hình bán nguyệt, thảo nào...
thảo nào trước đây khi nhìn thấy Trương Uyển Du, cô ta đã cảm thấy hơi quen mắt, không ngờ...
Không ngờ Trương Uyển Du chính là cô gái đã cứu Phó Quan Lĩnh khi anh ta trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc vào mười năm trước.
"Vậy mà lại là cô ta!"
Khóe môi Lam Tịnh Tịnh run rẩy thốt ra câu này.
"Đúng vậy!"
Phó Quan Lĩnh nheo mắt nói: "Lần đầu tiên gặp cô ấy, nhìn thấy miếng ngọc kia thì tôi đã nghi ngờ rồi.
Sau này, khi trở về, tôi đã điều tra sâu hơn về sự thật lúc đó, ha ha...
không ngờ tôi nuông chiều cô như vậy mà cô lại lừa dối tôi mười năm!"
Lam Tịnh Tịnh nắm chặt hai tay, sau đó từ từ buông lỏng nắm tay.
Cô ta cười khẩy nhìn Phó Quan Lĩnh.
"Đúng vậy, tôi đã lừa anh, tôi không phải cô gái năm đó, thật buồn cười, tôi còn tưởng rằng anh thật lòng thích tôi, không ngờ tôi chỉ là một người thay thế, giờ anh đã biết sự thật rồi, muốn ra tay thì ra tay đi"
Năm ngón tay của Phó Quan Lĩnh bóp chặt cổ của Lam Tịnh Tịnh, càng lúc càng chặt.
Khi khí ô xy trong phổi Lam Tịnh Tịnh sắp cạn kiệt, thần chết càng lúc càng đến gần, Phó Quan Lĩnh đột nhiên buông lỏng cổ tay đang bóp chặt cố Lam Tịnh Tịnh ra.
Bởi vì khí quản được mở rộng, Lam Tịnh Tịnh lập tức dựa vào tường hít thở không khí.
Lam Tịnh Tịnh nhìn Phó Quan Lĩnh với vẻ chế giễu.
"Không phải anh muốn giết tôi sao? Sao vậy? Không ra tay được sao?"
Phó Quan Lĩnh cười lạnh lùng: "Cô lừa tôi mười năm, sao tôi có thế để cô chết dễ dàng như vậy? Như vậy thì lợi cho cô quá"
Lam Tịnh Tịnh sợ hãi trừng mắt nhìn Phó Quan Lĩnh.
"Anh...
anh muốn làm gì?"
Phó Quan Lĩnh cong môi cười xấu xa và nói: "Cô nói xem?"
Một lát sau, Phó Quan Lĩnh gọi một cuộc điện thoại, sau đó hai tên thuộc hạ bước vào.
"Đại ca, anh có gì dặn dò ạ?"
Phó Quan Lĩnh đẩy Lam Tịnh Tịnh đang nhếch nhác qua, Lam Tịnh Tịnh không có trọng tâm bị đẩy tới trước mặt hai tên kia, hai tên kia đỡ lấy Lam Tịnh Tịnh theo bản năng.
"Giao cô ta cho bọn mày, nhốt cô ta vào nhà giam, nhốt vào phòng giam nam lớn nhất đi"
Lam Tịnh Tịnh kinh hãi nói: "Cái gì? Anh...
anh không thể làm vậy!"
Hai tên thuộc hạ của Phó Quan Lĩnh vừa bắt được Lam Tịnh Tịnh lập tức chết lặng.
Lam Tịnh Tịnh là vợ của Phó Quan Lĩnh đấy.
Những người bị nhốt trong phòng giam nam đều là đàn ông, nhốt Lam Tịnh Tịnh vào đó không phải là dê vào miệng cọp sao? Thấy hai tên kia đứng ngây ra đó, Phó Quan Lĩnh trầm mặt xuống, hét ra lệnh: "Còn không đi làm ngay?"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, lập tức làm theo, còn nữa, sai người tới đồn cảnh sát, đưa tất cả chứng cứ ba năm qua Lam Ánh làm chuyện phi pháp tới đó, xét xử theo pháp luật!"
Lam Tịnh Tịnh: "..."
Hoàn toàn kết thúc rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!