“Đúng vậy, bọn ta biết anh ta rất được Quân Chủ tộc Lân Giáp coi trọng, tuy nhiên cụ thể đến mức độ nào thì không rõ. Nghe nói anh ta là đứa con trai có trọng lượng nhất của Quân Chủ”, Phong Hàm nói.
Dương Hạo cảm thấy bản thân đã lấy được không ít thông tin có giá trị từ Phong Hàm, vì vậy bảo đám người Phong Hàm ở đây đợi còn mình đi gặp Cao Minh Thu.
Thiết nghĩ lúc này Cao Minh Thu nhất định đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài vương phủ, nhưng muốn phá giải trọng lực đại đạo của y không phải chuyện dễ dàng. Loại cảm giác nghe thấy động tĩnh nhưng lại không thể phản ứng này chắc là khó chịu lắm.
“Chủ nhân, hay là huynh đưa bọn ta đi cùng đi. Bọn ta là thuộc hạ của huynh, làm gì có đạo lý chủ nhân nguy hiểm mà thuộc hạ lại đứng nhìn chứ”, Phong Hàm vội nói.
“Các ngươi cũng muốn đi theo?”, Dương Hạo kinh ngạc nói: “Ta không định giết Cao Minh Thu, nếu như để hắn nhìn thấy các ngươi, sau này báo thù người nhà các ngươi thì sao?”
Phong Hàm lắc đầu nói: “Bọn ta không thể trơ mắt đứng nhìn chủ nhân đi vào một mình được”.
Dương Hạo cười nói: “Vậy được, các ngươi theo ta vào đi”, trong lòng y đã có tính toán, nếu như Cao Minh Thu nhìn thấy đám người Phong Hàm là lộ ra sát ý, vậy thì bản thân sẽ không khách khí nữa, hi vọng Cao Minh Thu có thể cho y một cơ hội, cơ hội giết chết hắn”.
Dương Hạo thậm chí còn hy vọng rằng Cao Minh Thu sẽ cho y một lý do để giết hắn. Theo lý mà nói, Dương Hạo không nên tha cho Cao Minh Thu, cho dù Cao Minh Thu đã mất đi năng lực của bản thân nhưng trong lòng y biết rõ, người như vậy vẫn là một mối đe dọa rất lớn đối với y, hơn nữa ai nói người ta không thể khôi phục lại năng lực chứ?
Tuy nhiên sự hào khí của Cao Minh Thu khiến cho Dương Hạo không nhẫn tâm ra tay. Sự mâu thuẫn tâm lý này của bản thân ngược lại lại khiến y đặt hết hi vọng vào người Cao Minh Thu, y hi vọng rằng hắn sẽ lộ ra sát ý đối với đám người Phong Hàm, như vậy y có thể dựa vào điều này để gây rắc rối cho Cao Minh Thu.
Trước sự tấn công của Hạo Nhất và Thừa Phong, gần một vạn tộc người cá trở nên hỗn loạn, điều này khiến cho Dương Hạo cảm thấy kỳ lạ, giống như Hạo Nhất và Thừa Phong không hề có sức tấn công như vậy.
Nhưng khi tới gần chiến trường y mới nhận ra, thì ra là công lao của thanh bảo kiếm, nếu không sự tình rất có lẽ đã bị xoay chuyển.
“Đây là Linh Xà Kiếm, còn được gọi là Linh Giao Kiếm”, Phong Hàm giải thích: “Nghe nói thanh kiếm này được treo trên người của Trận Hoàng, xem ra là Trận Hoàng giao lại cho con trai của ông ta, có thể thấy được Cao Minh Thu điện hạ thực sự có được sự yêu quý của Trận Hoàng”.
“Trận Hoàng?”, Dương Hạo không khỏi kinh ngạc.
“Trận Hoàng chính là Đại Vương của tộc Lân Giáp, bởi vì ông ta có vô số thành tích không thể kể hết về mặt trận pháp, vì vậy bọn ta đều gọi ông ta là Trận Hoàng”, Phong Hàm liền giải thích.
“Trận Hoàng!”, trong lòng Dương Hạo chợt nhận ra, phong hiệu thì có thể sai nhưng biệt hiệu thì tuyệt đối sẽ không sai được. Quân Vương của tộc Lân Giáp lấy biệt hiệu là Trận Hoàng, chẳng trách có thể nhiều lần đoán được trận pháp của sư tôn Vô Song, năng lực này hoàn toàn phù hợp với biệt hiệu này.
Phải biết rằng Vô Song Đại Đế là sự tồn tại như thế nào, sự nghiên cứu về trận pháp có thể nói là đứng đầu thế giới Phong Vũ. Nhưng Trận Hoàng này trước nay chưa từng lộ mặt, chỉ cần Vô Song Đại Đế có thay đổi gì, ông ta liền có thể tìm ra được điểm mấu chốt để tấn công trong thời gian ngắn, việc này khiến cho Vô Song Đại Đế vô cùng đau đầu.