Sắc mặt Dương Hạo chợt thay đổi, y lạnh lùng nói: “Chấn Thiên, ta đã nhân từ lắm rồi, nếu ngươi đã không nghe lời thì chết đi!”
Dương Hạo nâng Tử Thần Kiếm lên rồi đâm ra, kiếm đạo khiến Chấn Thiên không thể phản kháng nổi. Một tiếng nổ lớn vang lên, bảo kiếm đâm vào ngực phải của hắn, nhưng vẫn chưa đâm vào điểm chí mạng.
“Tại sao không giết ta?”, chiến hoàng Chấn Thiên tức giận quát lớn.
“Chấn Thiên, ta không hề giết điện hạ của ngươi, hắn vẫn còn sống”, Dương Hạo thu kiếm lại, bình tĩnh nói với chiến hoàng Chấn Thiên.
Chiến hoàng Chấn Thiên sững sờ, đột nhiên gầm lớn: “Loài người đáng chết, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi sao?”
Dương Hạo cười lớn: “Lẽ nào ngươi nghĩ ta cần lừa ngươi sao?”
Chiến hoàng Chấn Thiên cảm thấy Dương Hạo nói cũng có lý, hắn nói: “Được, bây giờ ta sẽ đi tìm điện hạ, nếu ngươi dám giết điện hạ, ta sẽ…”
Hắn không nói nữa, hắn biết người mày mạnh hơn mình rất nhiều. Chỉ có điện hạ của hắn mới có thể đấu với Dương Hạo.
Nếu điện hạ thật sự bị tên tiểu tử này giết chết, liệu hắn có khả năng báo thù không? Chiến hoàng Chấn Thiên vô cùng hoang mang.
“Không giết chính là không giết, chỉ là ta muốn biết một chuyện”, Dương Hạo bình tĩnh nói: “Nếu lúc nãy ngươi đi ngay thì ta sẽ không có điều kiện nào cả. Nhưng bây giờ ta muốn biết, điện hạ của ngươi định gặp ai?”
Chiến hoàng Chấn Thiên sững sờ, nói với Dương Hạo: “Ta hiểu rồi, thì ra ngươi muốn biết bí mật của điện hạ, được, ta sẽ nói cho ngươi biết, điện hạ muốn gặp…”
Đột nhiên, trên người chiến hoàng Chấn Thiên phóng ra một luồng sáng chói lóa. Phá vỡ lân giáp trên cơ thể, đốt cháy sinh mệnh của chính mình, nhưng hắn không ngừng cười lớn.
“Tiểu tử, tôn nghiêm của tộc Lân Giáp không thể bị ngươi hủy hoại được. Ngươi giết huynh đệ của ta, ta sẽ bắt ngươi dùng tính mạng để trả giá, ha ha ha!”, chiến hoàng Chấn Thiên từ từ biến mất trong hư không, chỉ còn lại một màn sương máu, đại diện cho hắn từng tồn tại.
Chiến hoàng Chấn Thiên dùng tính mạng của mình để phóng ra sức mạnh gấp năm lần để giết Dương Hạo. Hắn tin mình nhất định làm được. Chỉ là hắn không ngờ sau khi hắn chết, có một người đột nhiên xuất hiện, đó chính là Dương Hạo.
Dương Hạo thở dài nói: “Trong loài người có người hèn hạ, trong tộc Lân Giáp cũng có đối thủ đáng được tôn trọng, Cao Minh Thu và ngươi đều là đối thủ mà ta kính phục, đáng tiếc, đáng tiếc”.
Dương Hạo nhìn ra ý đồ của chiến hoàng Chấn Thiên từ trong ánh mắt kiên quyết của hắn, chắc chắn đối phương đến để liều mạng với mình.
Sau đó y triển khai phong chi đại đạo vì bây giờ y đã kết hợp phong chi đại đạo và các đại đạo khác để tạo ra một tàn ảnh trước mặt chiến hoàng Chấn Thiên, nhưng chiến hoàng Chấn Thiên lại không biết đây chỉ là tàn ảnh, không phải người thật.
Chiến hoàng Chấn Thiên nghĩ Dương Hạo đã chết rồi nên chẳng để tâm lắm, cứ thế có thể yên tâm chết đi.
Chiến hoàng Chấn Thiên đã nghe thấy tiếng chém giết ở vương trướng nãy giờ, có thể chắc chắn là Hạo Nhất và Thừa Phong làm, chỉ cần giết chết Dương Hạo thì hai tên thuộc hạ của Dương Hạo này sẽ mất đi ý chí chiến đấu, sự việc sẽ kết thúc.