Mặc dù hắn là người lạnh lùng xảo quyệt nhưng Nghiệp Đế đột nhiên đưa ra yêu cầu này lại khiến Tạ Anh Quân cũng không suy đoán được tâm tư.
Với Phong Đế, Tô Nhã tất nhiên là quan trọng nhưng dù Nghiệp Đế có biết mấy người Tô Nhã thì cũng chỉ biết Tô Nhã là thánh nữ của Phong Đế mà thôi, mục đích lần này ông ta bảo Phong Đế dẫn Tô Nhã đến là gì?
“Bây giờ mấy người Nghiệp Đế thân mình còn lo chưa xong nào có thời gian phát hiện ra quan hệ giữa ta và tộc Lân Giáp”, Phong Đế lạnh lùng nói: “Anh Quân, con nghĩ tại sao ông ta lại bảo ta dẫn Tô Nhã đến đó?”
Đến rồi! Tạ Anh Quân biết mình phải cho Phong Đế một câu trả lời, nếu không chắc chắn sẽ khiến Phong Đế bất mãn với mình.
“Sư tôn, con nghĩ rất có thể Nghiệp Đế biết mối quan hệ quan trọng của Tô Nhã và sư tôn”, Tạ Anh Quân cẩn thận cân nhắc nói: “Thế nên ông ta bảo Tô Nhã đi cùng để thử xem sư tôn có nghe theo lệnh của ông ta hay không, mặt khác cũng không yên tâm với sư tôn, đến lúc đó muốn bắt làm con tin. Sư tôn nghĩ sao?”
Thật ra rất nhiều người đều biết thánh nữ Phong Thành có nghĩa là gì, chỉ là giấu Tô Nhã mà thôi.
Mặc dù Tô Nhã đã đến Phong Thanh khá lâu, cũng bái Phong Đế làm thầy nhưng Phong Đế và Tạ Anh Quân biết Tô Nhã vẫn đang nhớ nhà họ Dương, thế nên Phong Đế mới nghiêm khắc ra lệnh không thể nói cho Tạ Anh Quân biết hàm nghĩa thật của thánh nữ.
Phong Đế thở phào: “Nếu là thế thì sau khi đến đó nên làm thế nào, lẽ nào xem Tô Nhã là con tin thật sao?”
Tạ Anh Quân ngẫm nghĩ một hồi nói: “Trong lòng sư tôn cái gì quan trọng hơn?”
“Cái này…”, Phong Đế nhíu mày nói: “Dĩ nhiên là hai thứ đều quan trọng, nếu nhất định phải chọn, dĩ nhiên là giúp tộc Lân Giáp khống chế thế giới Phong Vũ quan trọng hơn”.
Không có Tô Nhã, Phong Đế cùng lắm mất đi một người đẹp khiến người động lòng, mất đi một người phụ nữ có thể chất đặc biệt, nhưng nếu từ chối dẫn Tô Nhã đến, mình không thể tiến vào phạm vi của Đại Đế loài người, vậy thì không thể giúp tộc Lân Giáp, chắc chắn sẽ mất đi sự tin tưởng của tộc Lân Giáp.
Đến lúc đó nếu tộc Lân Giáp nói với mọi người thỏa thuận giữa mình và chúng thì Phong Thành của mình chắc chắn sẽ bị các Đại Đế tiêu diệt, bên nào nặng bên nào nhẹ, Phong Đế sao có thể không rõ?
“Vậy thì đấy”, Tạ Anh Quân nói: “Nếu đã không có sự lựa chọn thì dẫn Tô Nhã đi, hoặc có lẽ sư tôn đồng ý thì ngược lại họ sẽ càng tin tưởng sư tôn hơn. Theo đệ tử nghĩ, bây giờ họ càng muốn sư tôn cùng gắng sức giúp đỡ thế giới Phong Vũ, sẽ không có ý gây sự, thế nên đệ tử ước chừng mức độ thử càng lớn hơn”.
Phong Đế nở nụ cười hài lòng: “Anh Quân, vẫn là con hiểu lòng ta, ta cũng nghĩ họ đang thử ta. Phải rồi, con đến đất hoang đại vực thay ta một chuyến, ngoài ra…”, ánh mắt ông ta bỗng lóe lên tia lạnh lùng: “Sau khi về thì đến Phiêu Tuyết Vương Thành, ta không muốn nhà họ Dương vẫn còn tồn tại, diệt sạch đi”.
Trong lời nói của ông ta loáng thoáng có sát khí hung hãn, từ khi biết hóa ra Tô Nhã là con dâu mà nhà họ Dương nhận định, hơn nữa người trong lòng Tô Nhã tên là Dương Hạo vẫn chưa chết, còn gây dựng lại nhà họ Dương càng khiến Phong Đế cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Phong Đế không phải chưa từng nghĩ ép buộc Tô Nhã, nhưng Tô Nhã là người phụ nữ ngoài mềm trong cứng, nếu như thế chắc chắn sẽ bị Tô Nhã từ chối.
Nếu tâm lý ảnh hưởng đến thế chất Xuân Phong của Tô Nhã chắc chắn sẽ làm tác dụng mất đi hơn nửa, không có lợi với Phong Đế.
Thế nên nhà họ Dương phải bị diệt vong, Dương Hạo phải chết.