Giống như dị loại đã ở cảnh giới Linh Kiếp có thể sánh ngang với Thiên Quân đỉnh cao như Dương Hạo, ngay cả Đại Đế cũng rất khổ não. Vì vậy sau khi lão già Ma Y có được viên đá Nhân Quả từ Nghiệp Đế, thì đã sớm tính toán kỹ càng, phải làm thế nào để khiến đá Nhân Quả có tác dụng với Dương Hạo.
Cuối cùng ông ấy đành phải không ngừng kích hoạt bản tính khát máu trong cơ thể Dương Hạo, thúc đẩy lực Tâm Hỏa để tạo ra từng tâm cảnh kích thích cho Dương Hạo, nhưng không làm tổn hại đến ảo cảnh của bản thể của Dương Hạo, sau đó mới có thể khiến đá Nhân Quả có hiệu quả.
Lúc này đá Nhân Quả đã phát huy tác dụng, cũng có nghĩa là Tâm Hỏa đại đạo đã thuộc về Dương Hạo. Nhưng cuối cùng không phải của y thì cũng không phải là của y, lão già Ma Y chỉ có thể cố gắng hết sức làm cho Tâm Hỏa đại đạo thiêu đốt đạo ban đầu của Dương Hạo, mới có thể khiến Tâm Hỏa đại đạo gần như thích ứng hoàn toàn vào trong cơ thể Dương Hạo.
Tháp chuông lúc này yên lặng đến đáng sợ, Hạo Nhất đến một hơi thở cũng không dám, sợ Dương Hạo tỉnh lại sẽ tiếp tục phát điên, cậu ta đành phải nhẹ nhàng đi đến bên cạnh pháp trận, muốn đi đến tầng tiếp theo và sau đó ra khỏi tháp. Sau khi lên đến tầng hai, cậu ta kinh ngạc phát hiện tầng hai đã biến mất, lúc này cậu ta đang đứng trong tầng một, nhìn qua cửa sổ trong tháp là có thể nhìn thấy điện Dưỡng Nguyên bên ngoài tháp.
Cậu ta mơ hồ đi ra khỏi tháp Hạo Nguyên, những việc trải qua mấy ngày này khó mà tưởng tượng nổi, đầu tiên mình bất ngờ vượt qua hai cảnh giới lớn, trực tiếp trở thành cường giả cảnh giới Linh kiếp, sau đó Dương Hạo bất ngờ phát điên, bị mình ném đá vào đầu rồi hôn mê, cuối cùng là tầng hai của tháp Hạo Nguyên đã biến mất.
Hiển nhiên đầu Hạo Nhất đã có hơi quá tải, khi cậu ta đi ra khỏi tháp Hạo Nguyên thì nhìn thấy lão già Ma Y yên lặng đứng trước mặt cậu ta với vẻ mặt hiền từ.
Chỉ nghe thấy lão già Ma Y nói ra một câu khiến Hạo Nhất càng thêm kinh ngạc, có lẽ là bất ngờ.
Lão già Ma Y nói với vẻ mặt hiền từ: “Ngươi có nguyện ý nhận ta làm thầy không? Làm đệ tử thứ tư của ta”.
Niềm hạnh phúc quá lớn ngay lập tức khiến Hạo Nhất choáng váng. Hiển nhiên cậu ta chưa bao giờ ngờ tới lão già Ma Y muốn nhận cậu ta làm đồ đệ.
Trong mắt Linh Kiếp hiện giờ như cậu ta, khí thế và uy áp của lão già Ma Y hiển nhiên đã vượt xa phạm vi của Thiên Quân, vượt ra ngoài phạm vi của Thiên Quân là có ý gì? Đó chính là Đại Đế. Một vị Đại Đế vậy mà đã lên tiếng muốn nhận mình làm đồ đệ.
Đây là chuyện mà một người ban đầu chỉ là đạo đồng canh cửa như Hạo Nhất không dám nghĩ đến, nhưng sự thật lại đột nhiên xảy ra với cậu ta.
Đệ tử của Đại Đế, đó là chuyện mà rất nhiều Thiên Quân rất khó cầu được.
Hạo Nhất vội vàng quỳ xuống, dập đầu ba cái, đứng dậy cung kính hành lễ với lão già Ma Y: “Đệ tử Hạo Nhất, bái kiến sư tôn!”
Chỉ thấy lão già Ma Y chắp tay sau lưng nhìn Hạo Nhất với vẻ mặt hiền từ, nói: “Ngươi là đệ tử thứ tư của Ma Y ta, hiện giờ ngươi cũng ở cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao, nhưng có đạo mà bản thân tu luyện không?”
Hạo Nhất nghĩ thầm, trước khi đi vào tháp mình vẫn chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, nào có thể chạm được tới cấp bậc của đạo, cho dù bây giờ mình đã là tiểu cường giả ở cảnh giới Linh Kiếp, nhưng ở trước mặt người đã ở trong cảnh giới Linh Kiếp mấy trăm năm chân chính, mình chắc chắn sẽ không chịu nổi một cú đánh, chưa kể đến những người được gọi là thí quân giả.