Ánh mắt Hạo Nhất càng lúc càng thất thần, sau đó không khỏi thổn thức.
Dương Hạo thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy Lục trưởng lão là Thiên Quân thất vọng. Mặc dù tu vi của y đã bị phong ấn, nhưng cơ thể Chiến Thần Thiên Quân cấp cao của y vẫn còn, mặc dù trạng thái hiện giờ của y không thể đối đầu với Thiên Quân cấp cao, nhưng Thiên Quân cấp cao cũng không thể làm gì y được.
Nghĩ xong, y đỡ tiểu đạo đồng đang sụt sịt, nhẹ nhàng an ủi: “Thiên Quân thất trọng cũng chẳng phải tu giả hàng đầu gì. Sao ngươi lại biết ta không có cách đánh bại bọn chúng chứ?”
Tiểu đạo đồng ngây ra, ngẩng đầu trợn to hai mắt nhìn Dương Hạo, tràn đầy vẻ không tin.
Dương Hạo tiếp tục an ủi cậu ta: “Chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng hết cách, chi bằng vào tháp Hạo Nguyên sớm, đó là nơi quan trọng nhất của bí cảnh Đế Cung, ta nghĩ là Lục trưởng lão sẽ không tùy tiện làm bừa đâu”, nói xong liền mỉm cười với tiểu đạo đồng.
Hai mắt Hạo Nhất sáng lên, lập tức vui trở lại, vỗ tay nói: “Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra tháp Hạo Nguyên nhỉ. Đại Đế có lệnh, không cho phép cảnh giới Thiên Quân vào điện Dưỡng Nguyên và tháp Hạo Nguyên, chúng ta mau chóng vào trong tháp Hạo Nguyên thì có thể tránh được thảm họa này rồi”.
Nói xong liền đứng dậy kéo Dương Hạo đi nhanh về phía trước.
Không ai biết nguồn gốc của tháp Hạo Nguyên, đến cả Nghiệp Đế cũng không biết công dụng của tháp Hạo Nguyên, tương truyền rằng Nghiệp Đế đã lấy tháp Hạo Nguyên từ tay một vị cổ lão, nhưng không thể luyện hóa được, chỉ có thể xây dựng một cái hời hợt. Nghiệp Đế bất lực, chỉ còn cách đặt tháp vào trong bí cảnh Đế Cung, để cho mọi người tu luyện.
Vốn dĩ, Đế Cung này hoàn toàn khác với những gì mọi người nhìn thấy bên ngoài. Nghiệp Đế đã mở ra toàn bộ Đế Cung thành một không gian cực lớn, không gian này rộng gấp mười lần phạm vi của Đế Cung trong thế giới Phong Vũ. Ở thế giới bên ngoài nhìn vào, từng tòa cung điện nối tiếp nhau, nhưng mọi thứ chỉ là ảo ảnh, và người từ bên ngoài không thể nhìn thấy không gian bên trong trông như thế nào.
Nhưng tháp Hạo Nguyên thì khác, mặc dù toàn bộ không gian được che giấu rất tốt, nhưng tháp Hạo Nguyên lại không thể bị kết giới không gian che lấp được. Khi Dương Hạo còn ở ngoài cung, y đã nhìn thấy tháp Hạo Nguyên cao ngất. Đặc tính này ngay cả Nghiệp Đế cũng không thể hiểu rõ được, đồng thời tháp Hạo Nguyên còn có một công dụng quan trọng khác – chữa bệnh.
Tháp Hạo Nguyên được chia thành tám tầng, lúc này chỉ mở ra năm tầng. Tầng một là cảnh giới phàm, tầng hai là Tiên Thiên, tầng ba là Tử Phủ, tầng bốn là Linh Kiếp, tầng năm là Thiên Quân. Những tầng bên trên Nghiệp Đế cũng không thể mở ra được.
Mỗi tầng trong tháp Hạo Nguyên tương ứng với mỗi cảnh giới khác nhau. Ví dụ cảnh giới Linh Kiếp nếu như bị thương, một khi vào tháp Hạo Nguyên tu hành một đêm, toàn thân liền có thể khôi phục lại, cho dù là đan dược hồi phục thì vẫn có giới hạn, không tránh khỏi việc không thể chữa dứt điểm. Nhưng sau khi vào tháp Hạo Nguyên thì khác, sau một đêm khỏe lại hoàn toàn và không có chút thương tích nào.
Đương nhiên sử dụng tháp Hạo Nguyên cũng phải trả giá, cái giá này chính là tinh thạch Thuần Dương và tinh thạch Đạo Văn. Người có cảnh giới càng cao, cái giá trị liệu sẽ càng cao, đến cảnh giới Thiên Quân thì số lượng tài nguyên tiêu hao càng khổng lồ. Cho dù là Nghiệp Đế, trấn tọa Đế Thành, mấy chục Vương Thành, vô số Châu Thành, nhưng để một Thiên Quân cấp cao vào trong tháp Hạo Nguyên cũng khiến cho Nghiệp Đế thấy rất xót.
Vì vậy Nghiệp Đế hạ lệnh, ngoại trừ Thiên Quân có cống hiến đặc biệt với Đế Thành, nhận được lệnh riêng của Nghiệp Đế, nếu không không được phép vào trong tháp Hạo Nguyên.