Thời gian tiếp theo, từng món bảo vật lên sàn, tiếng hét vang lên không dứt, bảo vật không ngừng được trao đổi. Cũng có một số bảo vật được chủ nhân của nó đổi thành tinh thạch Thuần Dương và Tinh thạch Đạo Văn.
Dương Hạo nhìn những bảo vật này, không có cái nào khiến y cảm thấy hứng thú. Y hiện giờ không có yêu cầu lớn về bảo vật. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Nhưng những vị Thiên Quân này đều không phải cường giả hàng đầu gì. Những thứ mà bọn họ lấy ra vô cùng hạn hẹp.
Chớp mắt đã một canh giờ trôi qua, đã hơn một trăm bảo vật được trao đổi.
Lúc này, số người lấy ra bảo vật để trao đổi bắt đầu ít đi. Đến cuối cùng, không còn ai lấy ra được gì nữa.
Dương Hạo biết đã đến lúc bản thân nên ra tay rồi.
Y đứng dậy, âm thanh vang vọng: “Ở đây ta có một số bảo vật, chỉ là số lượng có hơi nhiều, nếu như có vị tiền bối nào nhắm trúng, có thể thương lượng giá cả. Nhưng có một điểm, ta chỉ cần tinh thạch Đạo Văn”.
Nói xong, Dương Hạo phất tay, trước mặt lập tức xuất hiện mấy chục bảo vật cấp Thuần Dương. Trong đó, bảo vật cấp Thuần Dương đỉnh cao có ba mươi cái. Sau đó là hơn hai mươi bảo vật cấp Thuần Dương thượng phẩm và binh khí, bên dưới cấp Thuần Dương thượng phẩm thì hoàn toàn không có cái nào.
Những người có mặt ở đây đều là Thiên Quân, trong lòng Dương Hạo biết rõ, trong tay những Thiên Quân ở đây, bảo vật Thuần Dương bình thường không phát huy được tác dụng gì cả, chỉ có bảo vật thượng phẩm và đỉnh cao mới có thể thu hút được bọn họ.
“Binh khí tốt. Đao chiến này, ta ra giá một vạn tinh thạch Đạo Văn”, một vị Thiên Quân cầm thanh đao chiến màu đen tuyền lên, sau đó liền hô giá.
“Một vạn quá ít, ta trả hai vạn”.
“Ba vạn!”
“Trường thương tốt, ta trả một vạn”.
“Chất liệu của hai con dao găm này cực tốt. Ta ra giá ba vạn tinh thạch Đạo Văn”, âm thanh vang lên không dứt, đa số Thiên Quân đều đang ra giá.
Ở vị trí chủ tọa, Thôi Trường Thanh nhìn Dương Hạo, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Ông ta không thể ngờ được, trên người một thí quân giả lại có nhiều bảo vật như vậy.
Sau đó nhìn Tam Mục và Bát Túc bên cạnh Dương Hạo. Trong lòng ông ta thầm đoán, đây có lẽ là một vị công tử của đại gia tộc nào đó?
Mỗi một món bảo vật đổi đi, trăm vạn tinh thạch Đạo Văn vào túi. Dương Hạo nở nụ cười, người chiến thắng tuyệt đối hôm nay chính là y.
Lúc này, một ánh mắt u ám đang nhìn y, người này là Thôi Tử Hàng, con trai trưởng của Thôi Tử Thanh. Hắn nhìn thấy mấy món binh khí, rõ ràng là của sát thủ tổ chức Phát Quyết.
Tuy nhiên bây giờ những binh khí này đều trở thành tinh thạch Đạo Văn trong túi Dương Hạo. Trong lòng hắn thầm hận, trả cái giá đắt như thế, không những không giết được Thôi Tử Ngọc ngược lại còn khiến Dương Hạo bội thu.