"Sư tỷ, tên này không phải người tốt gì đâu, tỷ phải cẩn thận”, vừa tới gần, Dương Hạo đã bị câu nói này đả kích.
Người lên tiếng chính là cô gái tới tìm cậu ban nãy, cô ta đang cố hết sức bôi nhọ hình tượng cao thượng uy vũ của cậu trước mặt Tô Nhã.
"Này! Đừng ăn nói lung tung, ta đâu có làm gì muội”, Dương Hạo cau mày, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.
Cậu không thù không oán gì với cô ta, nhưng cô ta lại đi chia rẽ quan hệ của cậu với Tô Nhã, quả thật khiến người ta chán ghét.
"Hừ! Trên đường ta nói chuyện với huynh mà huynh chẳng thèm quan tâm tới ta, lẽ nào không phải là người xấu? Ta nhất định phải khuyên sư tỷ Tô Nhã đuổi huynh ra khỏi đội chúng ta”, cô gái trừng mắt nhìn cậu, trong mắt lóe lên tia xảo quyệt.
"Ta nói rồi, đó là do ta thất thần, tin hay không tùy muội. Hơn nữa, Tô Nhã nếu muốn đuổi ta thì ta lập tức đi ngay, ta đây không phải người hầu”, Dương Hạo cũng tràn đầy tức giận.
Mặc dù cô gái này xinh đẹp dễ thương nhưng cô ta có chút điêu ngoa, nhẫn nhịn và lùi bước chỉ càng khiến cho cái tính điêu ngoa này càng thêm hơn.
"Được rồi, Nguyệt Nhi, đừng nói nữa, Dương Hạo là do tỷ mời tới, đệ ấy ở đây tỷ mới yên tâm”, Tô Nhã áy náy nhìn Dương Hạo, một người tỉ mỉ cẩn thận như cô đã sớm nhìn ra ai đúng ai sai.
Dương Hạo rõ ràng vô tội, nhưng cô ấy cũng không thể nặng lời với cô gái này, tránh cho cô ta tức giận bỏ đi, đến lúc bản thân muốn tìm cô ta giúp đỡ lại không dễ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhã, trong lòng Dương Hạo hơi rung động, xem ra cô gái này cũng có chỗ khó xử, lắc đầu, cậu lười để ý tới cô gái tên Nguyệt Nhi này.
"Sư tỷ”, Nguyệt Nhi bĩu môi, như bị oan ức lắm, nắm lấy tay Tô Nhã lắc qua lắc lại.
"Được rồi. Nguyệt Nhi, muội vào nhà một lát đi. Tỷ để một bình rượu xuân tuyết trong đó, coi như là sư tỷ mời muội”.
"Rượu xuân tuyết? Thật không? Vậy được, muội không quấy rầy hai người nữa”, Nguyệt Nhi vừa nghe thấy có rượu uống, bóng dáng lập tức biến mất trước mặt hai người họ.
Dương Hạo cạn lời, hành động của cô gái này khiến cậu dở khóc dở cười, đây chắc chắn là một con sâu rượu, còn là một nữ sâu rượu.
"Muội ấy lúc nào cũng vậy”, Tô Nhã nhìn bóng lưng cô gái cười dịu dàng.
Dương Hạo hai mắt sáng ngời, tốc độ rời đi của cô ta khiến cậu vô cùng kinh ngạc. Bản thân dù có sử dụng Thần Hành Bộ cũng không hẳn có thể theo kịp tốc độ này.
"Muội ấy là ai vậy?", cậu không nhịn được nghi ngờ trong lòng, mở lời hỏi.
Tô Nhã cười nói: "Muội ấy? Giống như đệ, muội ấy là một đệ tử tinh anh của học viện Linh Không. Có lẽ đệ cũng đã từng nghe qua tên của muội ấy, Phù Nguyệt”.