“Bùm!”, một thủ ấn cực lớn từ trên trời giáng xuống, thiên đạo bao trùm khắp nơi, toàn thân Dương Hạo lạnh ngắt, đến cả một chút chấp niệm sống trong lòng cũng bị đông cứng lại.
“Không gian đóng băng, đây là một vị Đại Đế không gian, thật quá đáng sợ. Đừng nói là bản thân mình hiện tại, cho dù mình Niết Bàn trở thành Thiên Quân cũng tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta! Lần này thực sự xong đời rồi!”, trong lòng Dương Hạo ái oan nói.
“Xẹt!”, đúng lúc này, một tia sáng xẹt qua hư không, trong nháy mắt đưa cơ thể Dương Hạo rời đi. Lưỡi kiếm xuyên qua không trung, chém nát không gian bị đóng băng.
“Thiên Kha, ngươi phản bội ta!”, sắc mặt Sa Hạc u ám nhìn Thiên Kha ôm Dương Hạo ở phía trước, trong mắt tràn đầy sát khí mãnh liệt.
“Ông đã không còn là sư tôn của ta, sư tôn mà ta biết tuyệt đối sẽ không vì lòng tham của bản thân mà tàn sát chúng sinh. Sa Hạc, ta cho ông một lời khuyên, đừng làm trái ý trời”, Thiên Kha nói xong, trực tiếp ôm lấy Dương Hạo lao về phương xa.
“Muốn đi? Hôm nay các ngươi đều phải chết, ai đều cũng không thể ngăn được ta lấy bàn Vạn Đạo”, Sa Hạc hung tợn nói, thân hình nhanh chóng đuổi theo.
Hai tia sáng lần lượt cắt ngang bầu trời, lao thẳng về phía núi U Lôi.
Rõ ràng là tốc độ của Thiên Kha sậm hơn Sa Hạc một bậc. Mặc dù anh ta đã dồn toàn lực nhưng vẫn không thể thoát được kẻ đang đuổi sát theo sau, ngược lại còn dần dần bị đuổi kịp.
“Không gian đóng băng, chết!”, Sa Hạc gầm lên một tiếng, không gian hàng chục dặm nơi Thiên Kha đang ở lập tức bị đóng băng.
“Rắc!”, Thiên Kha nghiến răng, hất tay một cái, nhát dao bay ra, sau đó thương ảnh lao ra từ phía sau lưng anh ta, phá vỡ không gian trước mặt.
Sắc mặt Dương Hạo rất khó coi, ngoại trừ việc bản thân bị thương nặng, y còn biết rằng việc Thiên Kha mang theo mình như vậy hoàn toàn không thể thoát được. Chẳng bao lâu sau Sa Hạc nhất định sẽ đuổi theo.
“Tiểu Hải, mau qua đây cho ta!”, Dương Hạo phát ra tín hiệu cầu cứu với Tiểu Hải của chiến hạm Trấn Linh. Mặc dù khoảng cách vô cùng xa nhưng mối liên kết giữa hai người lại vô cùng rõ ràng.
“Ta đã ở đây đợi ngươi từ lâu rồi. Tuy nhiên Dương Hạo à, lão già kia rất khủng khiếp, cho dù ngươi vào trong chiến hạm Trấn Linh, lão già đó cũng có thể dễ dàng hủy diệt thân tàu”, giọng của Tiểu Hải vang lên trong đầu Dương Hạo.
“Chết tiệt! Vậy phải làm sao đây?”, Dương Hạo lập tức thấy đau đầu, phát hiện bản thân thật sự lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.
“Đừng lo, ta sẽ đi đánh thức một vài tên, có bọn họ ở đây, có lẽ sẽ khiến ông già kia đau đầu khủng khiếp”, Tiểu Hải thần bí nói một câu.
Một lát sau, trong dãy núi liên miên, bóng người sừng sững đứng lên, tỏa ra hung khí vô tận.
“Là ai giết chết Lãng Diên, đáng chết, huynh đệ của ta, đại ca nhất định sẽ báo thù cho đệ!”, tiếng rống kinh thiên động địa truyền ra khắp khu vực.
Sắc mặt Sa Hạc biến đổi, ánh mắt lão ta nhìn về phía dãy núi, kinh hoàng vô cùng.