“Vù!”, nửa tiếng sau, quãng đường ngàn dặm đã hoàn thành được hơn một nửa.
Dương Hạo nhìn cung điện lơ lửng càng ngày càng gần, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, không bao lâu nữa liền có thể đứng ở ngay trước cung điện nghiên cứu một chút.
“Hả?”, đúng lúc này, một sợi tóc bay lơ lửng trước mắt, trong tầm nhìn của y, sợi tóc nhanh chóng hóa thành bụi.
“Sợi tóc”, cơ thể y khẽ động, nhanh chóng sờ lên trên đầu mình, đột nhiên phát hiện ra không biết từ bao giờ, tóc của y đã nhanh chóng rụng hết, gần như rụng hết hoàn toàn.
“Sao có thể?”, hai mắt co lại, sau đó y phất tay một cái hội tụ thành một luồng lực đại đạo, hình thành một chiếc gương để soi.
Khi y nhìn thấy bản thân mình trong gương liên ngây người ra.
Khuôn mặt anh tuấn đã biến mất, y trong gương đã già đến mức cằn cỗi, khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt trũng sâu, tái nhợt đến mức không còn chút tia máu.
Đưa tay sờ nhẹ thì thấy da dẻ đã không còn độ đàn hồi, nhìn kỹ cánh tay thì mới phát hiện da tay và cơ thể mất đi 90% sức sống.
Y giống như một ông già sắp chết, dường như có thể quy tiên bất cứ lúc nào.
“Lực đại đạo, phòng ngự”, y trầm giọng hét lên, lực đại đạo xông ra khỏi cơ thể, hình thành một lớp bảo vệ màu trắng quanh người.
Nhưng giây tiếp theo y phát hiện ra hoàn toàn vô dụng, làn da của y vẫn đang không ngừng lão hóa.
“Không thể trì hoãn nữa”, cắn răng, trong mắt y hiện lên sự điên cuồng, lực đại đạo hoàn toàn được thi triển hết ra, bốn lực đại đạo luân phiên chống đỡ năng lượng mà y cần.
“Vù vù!”, tốc độ nhanh nhanh hơn trước gấp mấy lần, mặc dù vẫn không nhanh bằng ở thế giới bên ngoài, nhưng đó đã là tốc độ giới hạn mà y có thể bộc phát ra được.
“Với sức sống hiện tại, e là chỉ có thể sống thêm năm năm nữa”, nói trong lúc chạy, Dương Hạo vẫn đang tính toán tuổi thọ của mình.
Một giờ sau, khi tính toán lại, y thấy rằng tuổi thọ của mình chỉ khoảng ba năm, một giờ bằng hai năm, dòng chảy thời gian ở đây thật đáng sợ.
“Thời gian quả thực là đạo đáng sợ nhất, nếu như tu thành, tất cả phương pháp đều là bất khả chiến bại”, trong lòng Dương Hạo kinh ngạc, nhìn đại điện tuyết gần như trong gang tấc, y thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ còn lại thời gian ba năm, hi vọng ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng. Nếu không, ta thực sự sẽ chết ở đây mất”, trong lòng Dương Hạo cười khổ.
Một lúc sau cuối cùng y cũng tới, ngẩng đầu nhìn đại điện trôi bồng bềnh và cầu thang bạch ngọc dẫn đến đại điện, y không chút do dự lao lên.
Việc lãng phí thời gian ở đây là việc không khôn ngoan nhất. Dù chỉ là một nhịp thở cũng tương đương với vài giờ ở bên ngoài. Ở đây, thời gian giống như mạng sống.