“Khụ! Khụ!”…khi những tiếng vang khẽ truyền tới, trên người Dương Hạo đột nhiên xuất hiện từng cột máu, gần như tắm máu cả cơ thể chỉ trong nháy mắt.
Hai cánh tay vừa mới hồi phục được một chút lại rách toác ra, không chỉ như vậy, sức sống đều đang trôi đi hết thông qua mấy trăm miệng vết thương trên khắp cơ thể.
“Quá mạnh!”, trong lòng y hơi tuyệt vọng, chiến vương Xích Giáp này không hổ đã đạt tới đẳng cấp Thiên Quân cấp trung, thực lực như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà cảnh giới Linh Kiếp có thể đối kháng được.
“Giờ chính là lúc mà sự phòng ngự của hắn yếu nhất. Anh bạn, chi bằng thử xem làm sao đột phá qua, phá tan trái tim của hắn”, một giọng nói từ tốn vang lên.
Dương Hạo đột nhiên nghe thấy giọng nói này, trong lòng không chút do dự lựa chọn tin tưởng. Bên dưới tình cảnh như vậy, đây chẳng khác gì một cọng rơm cứu mạng cả.
“Tâm thần ngũ tuyệt! Kiếm Tử Thần, chém!”, chỉ trong nháy mắt, tâm thần ngũ tuyệt đã bộc phát ra. Sức xung kích hung hãn của tâm thần hoá thành một tia sáng vô hình, thâm nhập vào trong ấn đường của chiến vương Xích Giáp.
“Ầm!”, chỉ trong nháy mắt, tâm thần xung kích tới tận trong linh hồn của Lung Hàn, hình thành nên sức mạnh chấn động vô cùng mạnh mẽ.
Đôi mắt sắc lạnh của Lung Hàn đột nhiên trở nên vô hồn, có điều chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Linh hồn của hắn cực kỳ cường hãn, gần như nháy mắt là có thể tiêu diệt được sức mạnh tâm thần kia.
“Muốn chết hả?”, khoảnh khắc thần hồn thất thủ khiến cho Lung Hàn phẫn nộ không thôi, đôi mắt hắn loé lên vẻ hung hãn ngút trời, bão lốc vảy đáng sợ lại lao về phía Dương Hạo, muốn biến y thành muôn vàn mảnh vụn.
“Đủ rồi!”, khoé miệng Dương Hạo lộ ra một nụ cười khẽ, tâm thần ngũ tuyệt giành lấy cho y cơ hội trong nháy mắt, như vậy đã đủ rồi.
“Vút!”, mặc dù Tử Thần Kiếm là tàn kiếm, thế nhưng ánh sáng màu tím bộc phát ra lại giống như thần quang bất diệt xuyên qua không gian.
“Vù!”, nhát kiếm này bao hàm đại đạo của kiếm, đại đạo của ma, còn cả đại đạo của gió.
Ba loại đại đạo dung hợp lại, uy lực đáng sợ nháy mắt bộc phát ra. Một ánh kiếm xuyên qua trái tim của Lung Hàn, sau đó lại tiêu diệt thần hồn của hắn.
“Ngươi”, biểu cảm của chiến vương Xích Giáp Lung Hàn lập tức trở nên đông cứng, ngay sau đó bão lốc ngút trời chưa đánh đã tan, toàn bộ đều tản đi hết.
Cảm nhận được bão tố vảy ngút trời gần trong gang tấc ngay trước mặt mình bắt đầu tản đi, sắc mặt Dương Hạo trở nên trắng bệch.
Vào khoảnh khắc ban nãy, thứ phải giành giật chính là từng chút thời gian. Nếu như không phải tâm thần ngũ tuyệt tranh giành được, có lẽ dù bản thân có giết được Lung Hàn thì cũng chẳng thể thoát khỏi sự vây giết của cơn bão lốc vảy đáng sợ như vậy.
“Sinh tử trong nháy mắt!”, Dương Hạo không nén được thở dài một tiếng, ngồi bệt xuống mặt đất.