Nhìn từng đợt dao động xuất hiện ở đằng xa, Dương Hạo nói: “Đám chiến tướng Hắc Giáp này ngày càng nhiều hơn rồi”.
Ưng Tử Xuyên cười nói: “Có Dương Hạo ngươi ở đây, đến bao nhiêu chúng ta giết bấy nhiêu. Hê hê, chiến tướng Hắc Giáp cũng có gì là to tát lắm đâu”.
Dương Hạo: “Ta sợ lần này chúng không chỉ có chiến tướng Hắc Giáp, có lẽ ngay cả chiến vương Xích Giáp cũng tham gia vào, lúc đó thì rắc rối. Chiến vương Xích Giáp là sự tồn tại tương đương với cấp bậc Thiên Quân cấp trung”.
Ưng Tử Xuyên nhíu mày nói: “Quả đúng là thế, nếu chiến Vương Xích Giáp xuất hiện thật thì chúng ta có thể phải chạy trốn. Với sức mạnh tâm thần tam trọng của ngươi, không thể nào chạm vào tâm thần của chúng”.
“Trước tiên cứ mặc kệ đã, phải gặp thật rồi mới biết, đến lúc đó cùng lắm là liều mạng”, Dương Hạo nói.
Nói thật y cũng khá mong chờ, mong rằng mình có thể gặp được chiến vương Xích Giáp. Bất kể thắng hay thua cũng cố hết sức chiến đấu. Nếu có thể giết được đối phương thì cũng tốt, nếu không đánh lại cùng lắm là chạy.
Hơn nữa y cũng chắc chắn tám mươi phần trăm mình có thể đánh thắng một chiến vương Xích Giáp.
Lại ba ngày nữa trôi qua.
Ba ngày này, nghi ngờ trong lòng Dương Hạo ngày càng lớn, y cảm nhận được hình như mình và Ưng Tử Xuyên bị ép về phía đồng bằng.
Chiến tướng Hắc Giáp ngày càng nhiều khiến hai người đánh đến mức mỏi cả tay, trong ba ngày hơn hai trăm chiến tướng Hắc Giáp, nói cách khác mỗi ngày họ có thể gặp phải gần bảy mươi chiến tướng Hắc Giáp.
“Đúng thật có gì đó không ổn, chiến tướng Hắc Giáp ngày càng nhiều”, Ưng Tử Xuyên ngờ cực nói, mắt nhìn chằm chằm về phía hai chiến tướng Hắc Giáp xuất hiện ở phía trước cách đó vài chục dặm.
“Đúng là ngày càng nhiều”, Dương Hạo híp mắt, môi nhếch lên nụ cười nói: “Xem ra chúng muốn bao vây chúng ta, sau đó một phát nuốt chửng”.
Chiến tướng Hắc Giáp ngày càng nhiều hơn, hai người Dương Hạo và Ưng Tử Xuyên thậm chí còn cùng đối diện với ba nhóm, cũng chính là sự vây hãm của sáu chiến tướng Hắc Giáp.
May là đòn công kích tâm thần của Dương Hạo có hiệu quả, nếu không thì sáu chiến tướng Hắc Giáp kia đủ để khiến cho hai người họ đi chầu Diêm Vương cả rồi.
“Dương Hạo, phía trước có vấn đề”, Ưng Tử Xuyên thăm dò phía trước rồi đột nhiên quay người lại, trong đôi mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc, nói với Dương Hạo: “Lại có một nhóm chiến tướng Hắc Giáp qua đây rồi”.
Tên này nói xong rồi lại quay đầu liếc nhìn, đột nhiên nói thêm: “Không đúng, lại xuất hiện thêm một con người”.
Dương Hạo nhanh chóng đi tới phía trước người Ưng Tử Xuyên, nhìn về phía mấy thân hình đang đứng cách vài trăm dặm bên ngoài. Đột nhiên, y nhìn thấy một bóng dáng trông cực kỳ giống với loài người đang công kích hai chiến tướng Hắc Giáp.
“Phập!”, người đó dùng tay làm dao, cứ thế đâm thẳng vào lồng ngực của chiến tướng Hắc Giáp. Hai chiến tướng Hắc Giáp cũng bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.