“Vụt!”, đúng lúc này, một bóng người chật vật xuất hiện trong không trung. Khắp người toàn máu tươi, trên y phục đầy những vết rách.
Làn da trắng nõn lộ ra ngoài, nhưng cô ấy không buồn quan tâm nữa. Sắc mặt tái nhợt, Tịch Quân ngồi xuống, nhanh chóng hồi phục lại năng lượng và lực đạo pháp tiêu hao trong cơ thể.
“Cơ hội tốt”, một tia sáng lóe lên trong mắt Hô Diên Kính mặc đồ đen. Lúc này, hắn cách Tịch Quân gần nhất. Nếu như hắn ra tay, 100% sẽ giết chết cô ấy.
“Tàn Ma chưởng”, gầm lên một tiếng, Hô Diên Kính đã ra tay.
Hắn hất một tay lên, lập tức một chưởng ẩn khổng lồ xuất hiện trên bầu trời. Chưởng ấn ập xuống, mang theo lực đạo pháp cực kỳ kinh người. Khí ma đạo, lập tức bao trùm khắp người Tịch Quân.
“Hô Diên Kính, ngươi không biết xấu hổ”, Tịch Quân lập tức tỉnh lại, nhìn thấy chưởng ấn đen kịt trên đỉnh đầu, cảm nhận được hung khí mạnh mẽ, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
“He he! Trách ai bây giờ? Chỉ cần vào đây thì phải chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ chết bất cứ lúc nào”, Hô Diên Kính cười gằn, trong mắt xẹt lên tia đỏ như máu.
“Nếu như ngươi sắp xuất một chút đạo pháp, ta sẽ giết ngươi”, lúc này, một giọng nói chắc nịch vang lên, lập tức khiến Hô Diên Kính sững lại.
Nghe được những lời bá đạo đó, trong lòng chợt ớn lạnh. Quay đầu nhìn Dương Hạo, huyết quang trong mắt hắn chợt trào ra.
“Ta không tin, một tên cảnh giới Linh Kiếp bước hai như ngươi thì có thể làm gì được ta?”, Hô Diên Kính cảm thấy bản thân bị nhục mạ. Nếu như vì câu nói đó của Dương Hạo mà hắn dừng tay. Vậy thì uy nghiêm của đệ tử của Thiên Quân Ma Lạc hắn ở đâu chứ?
“Chết!”, gầm lên một tướng, ma ấn tiếp tục rơi xuống đầu Tịch Quân. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt vừa rồi lập tức lộ ra nụ cười thê lương.
“Giết!”, ngay khi Tịch Quân nghĩ rằng mình sẽ chết, Hô Diên Kính nghĩ rằng mình sẽ giết được một đối thủ yếu, đột nhiên một ánh kiếm xuất hiện trên bầu trời.
“Vút!”, nhát kiếm nhanh đến cực hạn, kiếm khí trong đó khiến người ta cảm thấy bất lực.
Lực đạo kiếm, đáng sợ tột cùng. Hô Diên Kính phát hiện dù có cố tránh thế nào thì cũng không thể tránh được, cũng không thể chống lại được. Sợ hãi, lập tức lan tràn trong tim.
“Không! Ta sai rồi, tha cho ta, ta”, âm thành còn đang dội lại một cách đầy run rẩy, nhưng ánh kiếm đó đã quét qua không gian.
“Ta đã nói, dám xuất đạo pháp, ta sẽ chém ngươi”, Dương Hạo vẫy nhẹ một cái, lập tức thu lại lực kiếm đạo vừa mới giải phóng ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!