Chương 5: Xung đột
Tu vi quay trở lại mạch thứ bảy phàm linh, Dương Hạo bước nhanh ra khỏi phủ đệ, mấy đôi mắt âm thầm nhìn theo bóng cậu ra khỏi cửa, nhưng không ai tới ngăn cản.
Trên người Dương Hạo lúc này tỏa ra một luồng khí tức rất lạ.
Rõ ràng là tu vi của linh khí mạch thứ bảy, nhưng không ai có thể cảm nhận được linh khí trên người cậu. Tu vi của cậu hoàn toàn bị một luồng chân khí cô lập, không tìm thấy dấu vết.
Đây là một hiệu quả khác của tàn thiên Ma Vương, đó chính là che giấu. Loại che giấu này không phải là tu vi ẩn thân bình thường, cho dù là tu giả có tu vi cao hơn cậu mấy cảnh giới, đạt tới Kim Linh Cảnh cũng không thể do thám được, trừ khi đạt tới Tiên Thiên Cảnh, nếu không thể nhìn thấu được tu vi thực sự của cậu.
Học viện Linh Không, nằm trong trung tâm thành Thanh Viễn.
Ở thành Thanh Viễn, nhà họ Du, nhà họ Dương, nhà họ Triệu là ba trụ cột. Nhưng có một thế lực khác mà cả ba đại gia tộc đều không dám coi thường, đó chính là học viện Linh Không.
Ở thành Thanh Viễn, không có thế lực nào là bá chủ cả. Nói cách khác, học viện Linh Không là thế lực kiểm soát thực sự của thành Thanh Viễn. Học viện Linh Không, dường như đã tập hợp toàn bộ những tu giả ưu tú nhất của thành Thanh Viễn. Trong số đó mấy chục cường giả đạt Kim Linh Cảnh, đáng sợ hơn so với nhà họ Du nhiều.
Chính vì vậy mà sau khi nhà họ Dương mời người của học viện Linh Không tới, nhà họ Du mặc dù bị tấn công và giết chết hơn một trăm đệ tử cũng không dám hó hé gì.
Đôi bên đều biết rõ, vì vậy mới ngừng công kích.
Sau khi được cứu sống từ cõi chết, quay trở lại cánh cổng rộng lớn của học viện Linh Không, Dương Hạo không khỏi thở dài trong lòng.
“Không chết nhưng lại trở thành ma. Cho dù phía sau nhà họ Du là ai, dám ra tay với ta, ta sẽ khiến các người chết không toàn thây”, một sự tức giận dâng lên trong lòng, lập tức khiến cho mấy đệ tử của học viện Linh Không đi ngang qua người Dương Hạo cảm thấy sợ hãi, vội tránh xa.
“Dương Hạo!”, vừa bước vào cổng học viện Linh Không, một giọng nói ảm đạm vang lên, sau đó có ba bóng người đi về phía cậu.
Thấy ba người đi tới, trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia lạnh lùng.
Các đệ tử đời thứ ba nhà họ Du, Du Kỵ, Du Đồng, Du Thần. Ba người này đều là con cháu trực hệ nhà họ Du, trong đó Du Kỵ dẫn đầu có tu vi mạnh nhất, ngang hàng với Dương Hạo trước đây, cũng đang ở đỉnh cao mười hai Phàm Linh Cảnh.
Cảm nhận được sát khí trên người ba người này, Dương Hạo khẽ lùi lại phía sau một bước, sau đó cơ thể hơi gồng lên, khí tức trên người mạnh mẽ như một con mãnh hổ.
Du Kỵ nhìn hành động của Dương Hạo, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, sau đó liếc nhìn Dương Hạo, nói: “Không ngờ rằng, đường đường là thiên tài số một nhà họ Dương, Dương Hạo, bây giờ đã biến thành phế vật, ngươi giả bộ giả tịch như vậy có tác dụng không?”
Trên mặt Dương Hạo cũng lộ ra một nụ cười, sau đó lắc đầu nói: “Có tác dụng không ngươi cứ thử rồi sẽ biết. Du Kỵ, cảnh cáo ngươi một câu, chó ngoan không chắn đường”.
“Ngươi”, Du Kỵ nổi giận, linh khí lập tức bộc phát.
Linh khí mười hai mạch trào dâng về phía mình, Dương Hạo lập tức cảm nhận được áp lực đang ập tới, sau đó cơ thể của cậu khẽ rung lên, phóng ra toàn bộ linh khí.
“Đại ca, không cần huynh ra tay, hôm nay đệ sẽ hạ thằng nhãi này để báo thù cho nhị đệ của đệ”, Du Thần ở phía sau Du Kỵ lạnh lùng nói, sau đó bước ra, một tay nắm lấy Dương Hạo.
Hôm qua, nhà họ Du chết không ít người, trong đó có vài người là con cháu trực hệ, và một trong số là em trai sinh đôi của Du Thần. Vì vậy hôm nay gặp được Dương Hạo, ba người nhà họ Du mới lập tức làm khó như vậy.
“Vù!”, cơ thể của Dương Hạo lùi về phía sau, dễ dàng tránh được bàn tay của Du Thần.
Sắc mặt Du Thần khẽ thay đổi, sau đó tức giận nói: “Chạy trốn? Ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu, chết đi!”
Sau một tiếng gầm lớn, cánh tay phải của Du Thần đột nhiên bùng lên ánh sáng mãnh liệt, sau đó đấm về phía Dương Hạo, sóng khi lập tức bùng nổ.
“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”, bốn tiếng động lớn liên tiếp, cú đấm của Du Thần tạo thành một lực mạnh vô đối, sau đó tấn công về phía Dương Hạo.
“Mười linh kính?”, cảm nhận được cơn gió mãnh liệt đang lao về phía mình, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngứa ran.
Hai mắt nheo lại, sau đó lập tức mở ra, sát khí mãnh liệt, còn có hơi thở của ma vương không thể kiểm soát được bạo phát ra, tràn đầy hung ác.
“Mười linh kính? Du Thần, đệ mới tu luyện được bốn linh kính thôi, xem ta đây, năm linh!”, Dương Hạo gầm lên một tiếng, sau đó duỗi tay phải ra.
“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”, năm tiếng động lớn vang lên, linh khí trùng kích bộc phát ra năng lượng còn mạnh hơn cả Du Thần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!