"Một! Hai!”, Dương Hạo lập tức bắt đầu đếm, sát ý nồng đậm trực tiếp bao phủ đám người nhà họ Du.
“Phịch!”, khi đếm đến năm, một người nhà họ Du quỳ xuống. Người này là Du Hồn.
Du Hồn quỳ xuống, hàng loạt đệ tử nhà họ Du phía sau Du Hồn lập tức quỳ xuống. Trong tích tắc, ba mươi mốt người thì đã có phân nửa số người quỳ xuống.
“Các người”, Du Điền tái mặt, tức giận chỉ vào đám người Du Hồn: “Các người đều là rác rưởi. Các người cho rằng hắn sẽ buông tha cho các người nếu các người quỳ xuống à? Các người ảo tưởng à!
"Đứng lên cho ta. Cùng lắm là chết. Ta không tin chỉ mình Dương Hạo có thể giết tất cả chúng ta. Mọi người đứng lên cho ta và giết hắn đi”, Du Điền hét lên một cách cuồng loạn.
“Làm càn!”, một đạo kiếm quang lóe lên, Dương Hạo nói nhỏ, nhưng lại trào dâng lửa giận.
Sau đó kiếm quang xẹt qua vai Du Điền nhanh như chớp, toàn bộ cánh tay trái của Du Điền trực tiếp bị chém đứt, máu trào ra từ vết đứt.
“A!”, tiếng hét vang lên, Du Điền nhìn chằm chằm Dương Hạo, hét lớn: “Tao liều mạng với mày. Cho dù có chết, tao cũng phải kéo mày theo".
“Bùm!”, Du Điền lao lên đấm thẳng vào Dương Hạo.
“Kéo tao theo, chỉ dựa vào mày á?”, Dương Hạo cười cười, sau đó kiếm sắt trong tay lại chém ra, sau một tia kiếm quang, cánh tay phải của Du Điền trực tiếp bị chém đứt.
“A!”, Du Điền lại hét lên sau khi mất đi cánh tay của mình.
Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, Dương Hạo lại vung kiếm lên. Nhát kiếm bình thường, nhanh như tia chớp, trực tiếp chém tới Du Điền.
“Phịch!”, Du Điền trên ngã xuống đất, máu từ chỗ đứt chảy ròng ròng.
Sắc mặt tái nhợt, nham hiểm nhìn Dương Hạo: "Cho dù có chết, tao cũng nguyền rủa cả nhà mày diệt vong. Mày sẽ chết trong đau khổ vô tận. Mày sẽ bị giết, bị hành hạ, chết không có chỗ chôn".
“Tương lai của tao sẽ ra sao, tao không biết. Nhưng mày không có tương lai”, Dương Hạo nói xong, trực tiếp đâm vào cổ họng Du Điền.
Đầu lăn trên mặt đất, máu chảy khắp trời. Du Điền, cảnh giới Ngân Linh bước một, trực tiếp bị Dương Hạo chặt đứt tứ chi, sau đó giết chết.
Sự ớn lạnh bao trùm lên mọi người trong nhà họ Du, những người do dự đều quỳ xuống. Nếu không quỳ xuống vào lúc này, thì chỉ có cái chết.
“Gõ núi rung hổ, e rằng sẽ chả có mấy tên đệ tử ưu tú ngỗ ngược kia dám làm phiền nhà họ Dương của cậu ta đâu”, ông Hoắc Tổ nheo mắt nói.
Ông Ninh gật đầu nói: "Đứa nhỏ này đúng là nhân tài, vừa có tài năng lại mạnh mẽ, trọng yếu nhất chính là tàn nhẫn, trên đời này muốn sống không hung ác thì không thể sống lâu".