Cô ấy nói: “Tiền bối Phong Hành Tử nói đúng. Tuy nhiên ta nghĩ, ngươi cũng không tốt hơn ông ấy chút nào”.
Sắc mặt Phong Hành Tử hiện lên một tia tức giận, tuy nhiên hắn không ra tay với Tịch Quân. Về thực lực, phụ thân của cô ấy Tịch Minh Vũ mạnh hơn hắn hai bậc. Hắn là Thiên Quân nhất trọng, còn đối phương là Thiên Quân tam trọng. Một người hạng thấp, một người hạng trung, hoàn toàn không thể so sánh được.
Khóe miệng ảm đạm, Phong Hành Tử nói: “Hi vọng đến được vạn cổ mộ huyệt, ngươi vẫn có thể ngông cuồng được như bây giờ. Tiểu nha đầu, không biết trời cao đất dày”.
Nói xong câu này, bóng dáng Phong Hành Tử lóe lên, biến mất trong không trung.
Sắc mặt Tịch Quân khôi phục lại một chút, cô ấy tới bên cạnh Dương Hạo, nói: “Dương Hạo ca ca, huynh phải cẩn thận tên Phong Hành Tử này. Tên này tính tình bỉ ổi, muội e là hắn sẽ âm thầm đối phó huynh”.
Dương Hạo xua tay, cười nói: “Chỉ cần không phải Thiên Quân, ta có thể đối phó được. Còn nếu như Thiên Quân đến, cho dù bây giờ ta rời đi cũng có thể sẽ bị truy sát. Vì vậy, bây giờ nói chuyện này cũng không có ích gì. Sợ, sợ là sợ không đến”.
“Hì hì! Dương Hạo ca ca, muội thấy huynh càng lúc càng giống Liên Thiên ca đấy. Cho dù là khí chất hay là sự gan dạ, đều giống hệt với huynh ấy”, Tịch Quân nheo mắt lại cười, nhưng cười không được bao lâu, khóe mắt cô ấy bỗng đỏ bừng, nước mắt trực rơi ra.
“Liên Thiên, xem ra nha đầu này đắm chìm trong lưới tình của huynh rồi”, Dương Hạo thầm thở dài, sau đó vỗ lưng cô ấy, nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần huynh ấy còn sống thì sẽ có hi vọng”.
“Ừm!”, gật đầu, Tịch Quân lau nước mắt, cười nói: “Muội vẫn luôn hi vọng. Cuộc đời này, muội sẽ dùng hết tất cả những gì muội có để đi tìm Liên Thiên ca ca”.
“Dương Hạo ca ca, muội nói với huynh tình hình của thành Tuế Nguyệt trước nhé!”
Dương Hạo mỉm cười gật đầu, y quả thực cần tìm hiểu về thành Tuế Nguyệt, đặc biệt là những sự tồn tại mạnh mẽ trong đây, có thể nắm được thông tin của họ thì càng tốt.