“Ngươi, là Ma! Ngươi là ma tu! Không, tại sao, tại sao?”, Quân Vị Ương, người chỉ có thể phát động đòn tấn công cuối cùng, gầm lên một tiếng không cam lòng.
“Bùm!”, ngọn lửa khắp trời nuốt chửng mọi thứ, năng lượng tâm thần, lực đại đạo. Toàn bộ đều bị Cứu diễm hỏa vương đáng sợ đó biến thành hư vô.
Lão Ma nhìn thấy cảnh này, cơ thể lập tức biến mất. Nếu như có người có thể nhìn thấy vị trí biến mất của Lão Ma, vậy thì chỉ có mình linh hồn của Dương Hạo.
“Vù!”, trong không gian, từng đợt năng lượng không ngừng hội tụ. Lúc đầu hơi chậm, nhưng càng về sau thì hội tụ càng nhanh, sau khoảng nửa giờ, cơ thể Dương Hạo đã trở lại bình thường.
“May quá”, sắc mặt vẫn tái nhợt, Dương Hạo không khỏi sợ hãi một hồi. Y tưởng mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ cuối cùng có một đạo năng lượng giúp mình, hội tụ lại linh hồn và năng lượng tâm thần của y.
“Lão Ma, là ông?”, trong lòng nghi hoặc, Lão Ma đã lâu không xuất hiện. Nhớ lần trước tam nhãn kiếp số, cơ thể của ông ấy đã nổ tung thành bột. Y cho rằng, Lão Ma đã rời khỏi y rồi.
Không có phản hồi, sự nghi hoặc của y không có đáp án. Tuy nhiên hiện giờ, sự chú ý của y chỉ tập trung vào ba thứ đang lơ lửng trên không trung.
Một trong số đó là cơ thể của Quân Vị Ương. Cường giả Thiên Quân, cơ thể dường như không chết không tan, trải qua mấy vạn năm cũng không chút tổn hại nào.
Cứu diễm hỏa vương đã nuốt chửng linh hồn và trí óc của Quân Vị Ương, biến chúng thành hư vô. Nhưng nó không thể đốt cháy cơ thể của ông ta.
“Cơ thể Thiên Quân ẩn chứa lực đại đạo. Nếu lấy ra bán đấu giá, e là sẽ có không ít người phát cuồng?”, Dương Hạo không khỏi cười nhẹ.
Ngoài cơ thể của Quân Vị Ương, có một chiếc nhẫn bạc lơ lửng trên không trung. Chiếc nhẫn bạc này nhìn rõ ràng cao hơn một bậc so với chiếc nhẫn Hắc Vân trong tay Dương Hạo. Và bên trong nó, không biết có bao nhiêu báu vật.
Thứ cuối cùng chính là cây đằng mộc đáng sợ đó. Uy lực mạnh mẽ, không hề thua kém chiến hạm Trấn Linh. Mặc dù bề ngoài nó trông giống một bảo vật Thuần Dương tinh túy, nhưng uy lực của nó không hề yếu chút nào.
“Vụt!”, Dương Hạo hất tay, trực tiếp hút lấy cơ thể Quân Vị Ương và hai thứ kia.
Nhẫn Hắc Vân khẽ động, không thể đựng được bất kỳ thứ nào trong ba thứ này. Rõ ràng, cấp bậc của chúng cao hơn nhẫn Hắc Vân rất nhiều.
“Đã đến lúc đổi rồi”, Dương Hạo không khỏi cảm thán một tiếng, sau đó đặt chiếc nhẫn bạc vào trong lòng bàn tay, một vệt máu đột nhiên từ lông mày bay ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!