“Không đúng. Ông ta là Thiên Quân, vì sao sức tấn công lại yếu như vậy?”, trong lòng Dương Hạo xẹt qua một ý nghĩ, thầm nói: “Trước đây cho dù là Thiên Quân mức thấp nhất. Khi đối mặt với bọn họ mình đều cảm thấy bản thân không có chút cơ hội thắng nào. Nhưng khi đối diện với ông ta, mình lại cảm thấy bản thân có thể thắng”.
Trong lúc nghi ngờ, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, trong lòng Dương Hạo dao động, không khỏi thốt lên: “Thì ra là Thiên Quân đã bị thương nặng, vậy thì càng dễ dàng rồi”.
Khi y nói ra câu này, bất cứ lúc nào cũng đang chú ý đến Quân Vị Ương. Quả nhiên, khi y nói câu này, sắc mặt Quân Vị Ương khẽ thay đổi.
“Trong số những Thiên Quân mà ta từng thấy, chưa thấy ai yếu hơn ông. Hơn nữa ta có thể cảm nhận được, ông ít nhất phải kém hơn một nửa cho với những Thiên Quân khác”, Dương Hạo mỉm cười, nụ cười rất thoải mái.
Khóe miệng có vết máu, nội tạng cũng bị tổn thương không ít. Tuy nhiên ngược lại lúc này y lại lộ ra sự điên cuồng.
“Giết chết một Thiên Quân bị thương, chuyện này hay đấy”, trầm giọng nói một câu, sau đó hung khí khắp người y hoàn toàn bộc phát hết ra.
“Bùm!”, xung quanh tỏa ra một tầng ánh sáng màu máu, cơ thể không động nhưng kiếm quang mang đầy huyết sắc.
“Thử một chút, kiếm mạnh nhất từ trước đến nay của ta”, một tiếng động dài vàng lên, thanh kiếm trong tay y lập tức quét một đường, huyết quang vô tận bạo phát.
“Tuế Nguyệt kiếm đạo, chiêu thứ hai, địa ngục!”
Có nhân gian, đương nhiên sẽ có địa ngục. Huyết quang vô tận lan tràn. Từng ánh kiếm hóa thành đạo quang ảnh màu máu mang theo hung khí vô tận.
“Ầm! Bịch bịch! Rầm rầm!”, nhìn kĩ, từng đạo quang ảnh này giống như một linh hồn chết, phát ra tiếng kêu chói tai, chấn động nội tâm.
Máu tươi tràn ngập, thây phơi khắp nơi. Kiếm này, sớm đã biến nơi đây thành địa ngục. Kiếm này, khiến người ta run rẩy. Kiếm này, khiến cho Quân Vị Ương cảm thấy bất lực và tuyệt vọng trước cái chết.
“Không! Ta là Thiên Quân, Thiên Quân tinh thông đạo pháp, làm sao có thể bị ngươi làm cho chấn động được?”, Quân Vị Ương gầm lên một tiếng, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Nhưng cho dù ông ta cố gắng giải phóng áp lực thế nào thì vẫn không thể xua đuổi được dấu vết sợ hãi trong lòng.
“Chết! Tiểu tử, ngươi chết đi cho ta!”, gầm lên một tiếng, Quân Vị Ương thúc giục lực đại đạo. Đằng mộc khắp trời đột nhiên hóa thành gai nhọn, đâm vào cơ thể Dương Hạo.
“Kiếm địa ngục, giết vô tận!”, Dương Gạo khẽ gầm lên, sau đó một tia ánh sáng chém vào đằng mộc.
Công kích của hai bên va chạm trong không gian mấy dặm trước mặt, năng lượng hỗn độn bắn ra. Mấy tên thuộc hạ cảnh giới Linh Kiếp của Quân Vị Ương ở cách đó không xa trực tiếp bị bóp chết thành từng mảnh.