Là một người đàn ông trung niên, hai mắt to nhìn chằm chằm Dương Hạo, bộc phát ra sát khí kinh người, vẻ mặt vô cùng hung tợn, như muốn nuốt chửng Dương Hạo.
“Đánh tên nhỏ thì tên lớn liền tới?”, trong mắt Dương Hạo tuy lộ ra chút cảnh giác nhưng ngữ khí không hề tỏ ra sợ hãi.
Hư ảnh này rõ ràng là ở cấp Thiên Quân, chỉ có Thiên Quân mới đạt tới cấp độ phiêu bạt thiên hạ, ngưng tụ năng lượng cách xa hàng triệu dặm.
Tuy nhiên cơ thể năng lượng của một vị Thiên Quân thường chỉ bằng 10% sức mạnh của Thiên Quân mà thôi. 10% sức mạnh, đối với bản thân y bây giờ, đủ để ngăn cản.
“Giết con trai Quân Duyệt của ta, ta sẽ giết hết tất cả những người có quan hệ với ngươi”, Thiên Quân đó nói, giọng điệu đầy hung tợn.
Hai mắt ngưng tụ lại, trong mắt Dương Hạo bộc phát ra sát khí cực mạnh, điều y ghét nhất là đe dọa đến những bên cạnh y, mặc dù bây giờ bên cạnh y không còn bất kỳ bạn bè hay người thân nào, thậm chí y còn không biết hiện giờ họ đang ở đâu, nhưng đây vẫn là giới hạn đối với y.
“Vậy sao, vậy ta sẽ đợi. Nhưng bây giờ, ngươi chết đi cho ta!”, âm thanh lạnh lùng vang lên, Dương Hạo lập tức phất tay, một đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, sau đó kiếm ảnh bay đầy trời.
“Nhập hư giả, vô ảnh vô hình. Nhập hư giả, tùy tâm đoạt tâm!”, một câu ngắn gọn thốt ra từ miệng, sau đó bóng kiếm lập tức hóa thành hư vô.
“Tiểu tử, ngươi dám!”, một tiếng gầm dữ dội, Thiên Quân trung niên đó đột nhiên bộc phát áp lực mạnh mẽ. Nhưng khi ông ta vừa phẫn nộ gầm lên, kiếm quang hư ảnh đã đâm thẳng vào cơ thể ông ta.
“Bùm!”, cơ thể năng lượng vỡ tan trong phút chốc, hóa thành linh khí thiên địa. Âm thanh của Thiên Quân đó vẫn còn, nhưng cơ thể năng lượng đã hoàn toàn vỡ vụn.
“Phụt!”, một ngụm máu phun ra, một người đàn ông trong đại điện tràn đầy hung khí, khắp người tràn ngập uy lực mãnh liệt của Thiên Quân.