Mà rất nhiều lão sư của học viện ở phía sau hai vị lão nhân đều bị chấn động về thể xác lẫn tinh thần, toàn bộ học viện, số người được hai người này đánh giá chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Thế nào?”, Chử Kế Phong nhìn chiến trường bằng vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong mắt hiện lên một tia chiến ý khó tả, chiến ý của hắn dường như chỉ nhằm vào Dương Hạo.
“Được phết”, Vấn Huyền Lăng thân là đệ tử cốt cán gật đầu, sau đó nói: “Cho hắn thời gian có thể đuổi kịp ba người chúng ta”.
“Xem ra là ta không nhìn nhầm”, Thiệu Vũ bình tĩnh nói.
Vào lúc này, không có ai kinh ngạc hơn là Tô Nhã và Lục Uy đứng ở bên lề.
Đã biết rõ thực lực của Dương Hạo, khi nhìn thấy Du Phi bộc phát ra tu vi cảnh giới Ngân Linh bước ba, cô ấy đã cho rằng hôm nay Dương Hạo gặp xui rồi. Nhưng tình huống thực tế khiến trái tim cô ấy run lên dữ dội.
Dương Hạo, chỉ sau vài ngày, sức mạnh của cậu đã nghiêng trời lệch đất. Nói cậu bây giờ không thể ngăn được cảnh giới Ngân Linh bước ba chính Tô Nhã cũng không tin. Tên này chắc chắn là một thiên tài hiếm có.
Lục Uy đã rất sốc, hắn không thể ngờ rằng thằng nhãi mà hắn giết hụt ngày hôm đó lại có những tiến bộ đáng sợ như vậy chỉ trong vài ngày.
Bây giờ, có cho hắn ra tay lần nữa, hắn thề rằng cho dù Tô Nhã có ngăn cản hắn, hắn cũng phải giết chết tên này bằng được. Những người như vậy thật khủng khiếp. Nếu giữ lại, hậu họa sẽ rất khó lường.
Không cần biết mọi người đang nghĩ gì, Dương Hạo cầm kiếm sắt lặng lẽ nhìn đám người bị thương nặng trước mặt. Tia máu trong mắt cậu lóe lên rồi biến mất trong giây lát, rồi cậu không chút do dự mà vung kiếm lên.
“Xoẹt!”, trong khoảnh khắc, mấy đệ tử nhà họ Du còn sống đều bị chém đầu.
Ngẩng đầu, ánh mắt cậu liền hướng về phía Du Phi, cậu dùng kiếm chỉ vào hắn: "Đến phiên ngươi".
Du Phi khẽ liếc cậu một cái, sau đó linh khí trên người hắn lập tức bùng nổ, sức mạnh thiên địa bao quanh cơ thể hắn, sau đó trong tay hắn xuất hiện một thanh chiến đao.
Chiến đao được hình thành bởi sức mạnh ngưng tụ. Tuy nhiên, nó mạnh hơn vũ khí bình thường. Thậm chí, nó có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn khiến đối thủ khó đề phòng.
“Cương lực rất mạnh à?”, huyết quang lóe lên trong mắt Dương Hạo, sau đó linh khí màu bạc trong cơ thể cậu dâng trào hết đợt này đến đợt khác.
“Có mạnh hay không, khi chết ngươi sẽ biết”, Du Phi lạnh lùng nói, sau đó nhảy dựng lên như một con chim lớn lao về phía Dương Hạo.
“Tứ Không Đao!”, một tiếng gầm dữ dội, và sau đó ánh dao trên bầu trời bao trùm lấy Dương Hạo. Trong ánh đao tỏa ra một luồng sát khí cực kỳ mạnh mẽ, tựa như cổ thú như muốn nhấn chìm Dương Hạo.
Ngẩng đầu, trong mắt Dương Hạo hiện lên một tia thần sắc.
“Ma ý bộc phát!”, rầm một tiếng, Dương Hạo nhanh chóng du tẩu.
Thay vì sử dụng Huyết Luyện Cửu Kiếm, cậu sử dụng chuyển động của chính mình và chiêu thức thông thường nhất trong tay để chiến đấu chống lại bóng của ánh kiếm trên bầu trời.
“Đinh!”, giao đấu khoảng hơn mười lần, cho dù công kích của Du Phi vô cùng mạnh, cũng không thể phá vỡ phòng ngự của cậu, huống chi là giết cậu.