Chương 4: Mạch thứ bảy
Sau khi quay về căn phòng của mình, cậu cởi giày ra, ngồi khoanh chân.
Một ký ức vụt qua tâm trí cậu.
“Thế nào là ma quỷ? Trời đất không dung, chi bằng xé trời tự lập. Trời không dung ta, ta liền diệt trời, đất không dung ta, ta liền phá đất, người trong thiên hạ không dung ta, ta liền rửa máu chúng sinh, vậy chính là ma quỷ…”
Ký ức trong đầu khiến Dương Hạo chấn động. Thế gian không phân chính tà, nhưng lại không dung thứ cho quỷ. Cậu nghe ra được sự bất lực trong giọng điệu đó, còn cả sự bá đạo trong từng câu chữ, rửa máu chúng sinh, đây là đẳng cấp gì chứ?
“Phá hủy chính đạo tu hành, tôi tự khắc sẽ biến thành ma”, trong lòng khẽ lay động, Dương Hạo bắt đầu luyện tập tàn thiên Ma Vương.
Mười hai mạch phàm linh, theo như tàn thiên Ma Vương nói, liền mạch một lần, mười hai mạch thông khí mà sinh, đây chính là con đường tu hành mạnh nhất.
Điều khiến Dương Hàn sửng sốt là phương pháp tu hành được dạy trong tàn thiên Ma Vương thực sự có thể trực tiếp kết nối mười hai mạch thành một mạch, được gọi là một mạch của ma.
Tuy rằng tu vi trước đây của cậu đã đạt đến cấp độ mười hai mạch phàm linh, nhưng mười hai mạch là mười hai mạch, không thể dung hợp thành một được. Nhưng tàn thiên Ma Vương lại nói với cậu rằng, khi dung hợp thành một thì sẽ càng mạnh hơn.
“Tàn thiên Ma Vương, bộ linh pháp thứ nhất, bộ đạo pháp thứ hai, bộ tâm cảnh thứ ba, bộ pháp tắc thứ năm. Chỉ riêng bộ thứ nhất thôi cũng đủ khiến người ta chấn động!”, Dương Hạo lại một lần kinh ngạc.
Phần mà cậu có được của tàn thiên Ma Vương chỉ là bộ đầu tiên. Nếu như có được ba bộ còn lại, cậu không biết rằng nó sẽ kinh người đến mức nào?
“Vù!”, linh khí đất trời xung quanh được hút ra, sau đó cơ thể Dương Hạo đột nhiên bắt đầu thu nạp năng lượng, chỗ ngồi xuất hiện một luồng lưu khí đục mờ ảo.
Lưu khí dần trở nên trong hơn, cuối cùng hình thành một đám mây màu trắng sữa, sau đó mười hai mạch trong cơ thể bắt đầu rung động, bắt đầu hấp thu ánh màu trắng sữa của đan điền.
“Bùm!”, chỉ trong nửa canh giờ, đột nhiên toàn thân chấn động, trên mặt Dương Hạo lộ ra nụ cười, trong lòng vô cùng hưng phấn.
“Chỉ mới nửa canh giờ, mạch đầu tiên đã thành, khôi phục tu vi mạch thứ nhất. Nhanh quá, tốc độ của tàn thiên Ma Vương này thực sự quá đáng sợ”, trong lòng vui muốn điên, sau đó cậu tiếp tục tu hành mạch thứ hai.
“Bùm!”, hai tiếng sau, mạch thứ hai lập tức chấn động, sau đó một tầng ánh sáng tỏa ra từ người Dương Hạo.
“Mạch thứ hai xong, tiếp tục mạch thứ ba!”
Ngay khi Dương Hạo đang vui mừng không xiết, nhà họ Dương cũng bắt đầu có động tĩnh. Hành động lần này của nhà họ Dương, quả thực khiến người ta đứng ngồi không yên.
“Giết!”, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đêm đen, trên cổ họng hai đệ tử nhà họ Du xuất hiện một vết máu mỏng, cơ thể ngã xuống đất, trong màn đêm mịt mờ, một bóng đen biến mất trên con phố dài.
“Xẹt! Xẹt!”, ở phía Bắc thành Thanh Viễn, trong địa phận của nhà họ Du, hai đệ tử khác của nhà họ Du lại ngã xuống vũng máu, cổ họng bị cắt bằng một con dao, chết không nhắm mắt.
Lần lượt chỉ trong vài giờ, bảy mươi hai đệ tử của nhà họ Du đã chết, trong đó có hai con cháu trực hệ.
Cuộc tàn sát vẫn chưa dừng lại, cơn tức giận của ba trưởng lão nhà họ Dương trực tiếp đẩy nhà họ Du vào hỗn loạn. Nhà họ Du rất mạnh, nhưng đối mặt với hành động tập kích bất ngờ này của nhà họ Dương thì trở tay không kịp.
Lấy đá trọi trứng, nhà họ Dương cho dù có sứt đầu mẻ trán, cho dù vỡ đầu cũng phải lấy nửa cái mạng của đối thủ để chôn cùng.
Cuộc tàn sát vẫn chưa kết thúc cho đến khi nhà họ Du triệu hồi tất cả các đệ tử về địa bản của họ. Cho đến lúc này, nhà họ Du đã chết gần hai trăm đệ tử rồi.
Không một tiếng động, chỉ có mùi máu tanh nhàn nhạt cuốn theo gió trong thành Thanh Viễn. Nhưng khiến người ta bất ngờ là nhà họ Du không hề liên tiếng về chuyện này. Còn nhà họ Dương cũng không nói bất kỳ lời nào.
Sát khí dừng lại, mọi chuyện trở lại bình thường. Trong nhà họ Dương, ba ông lão cùng với bốn anh em Dương Giang đang đứng cách căn phòng của Dương Hạo một khoảng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ầm!”, lại là một luồng linh khí mãnh liệt, bộc phát ra từ chính căn phòng của Dương Hạo.
“Ực!”, Dương Minh Huy nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Dương Hải, người nhỏ tuổi nhất trong bốn huynh đệ, hoài nghi nói: “Lão gia, đây có phải lần thứ tư xung mạch không? Không thể nào! Không có lý nào mà lại có được tốc độ kinh hoàng như vậy được!”
“Im đi!”, Dương Minh Huy gầm lên một tiếng, sau đó tát thẳng vào mặt Dương Hải một cái, người này đáng thương thật, bị tát hai cái trong một ngày.
Lão gia quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Nhanh không tốt à? Đám người khốn kiếp các ngươi nếu như dám làm phiền Dương Hạo, ta lột da các ngươi”.
Lão gia tức giận, bốn anh em nhà họ Dương lập tức câm nín, Dương Hải thì vô cùng ấm ức, suýt chút nữa bị bật khóc.